Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 332 - Phá kỷ lục thế giới thì được, tham gia thi đấu thì không được (2)

Nó nghênh ngang tiêu sái đến bên một gốc cây Xính Linh ngồi xuống, lại cẩn thận ngẩng đầu liếc nhìn. Xác định thật sự không có sấm sét muốn giáng xuống thì vui vẻ vươn tay ra.
Ngay khi móng của nó vừa đụng tới một quả Xích Linh thì xoẹt xoẹt, một dòng điện mãnh liệt truyền đến từ trên cây Xích Linh.
“Khéc ~”
Chu Yếm nhất thời bị dọa cho nhảy dựng, sợ hãi ôm đầu bỏ chạy.
Tuy dòng điện ấy không có đáng sợ bằng sấm sét, thế nhưng không chịu nổi nó có ám ảnh trong lòng!
Đợi sau khi nó chạy về biệt thự rồi thì thấy Từ Huyền cười như không cười nhìn nó.
“Hình như ta đã sớm nói qua với mi, muốn ăn quả thì phải nghe lời rồi.”
Chu Yếm ngoan ngoãn cúi đầu, sắc mặt ngượng nghịu.
Đúng lúc này, trên tay Từ Huyền không biết lấy ra một quả Xích Linh từ chỗ nào. Đôi mắt Chu Yếm nhất thời sáng lên.
Ngay sau đó, nó nhìn thấy Từ Huyền mỉm cười đưa quả lên trên miệng, há miệng cắn.
“Khéc! !!”
Chu Yếm trừng to mắt, trên mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Từ Huyền mỉm cười, từ từ ăn hết quả này từng miếng một. Nụ cười của hắn ở trong mắt Chu Yếm thì trông giống như ma quỷ.
Một con khỉ như nó, không cho nó ăn quả thì cũng thôi đi. Lại còn mê hoặc ngay trước mặt nó nữa.
Đây là chuyện mà con người có thể làm ra à?
Từ Huyền cười nhẹ nhàng, thu hạt của quả Xích Linh lại. Sau khi tu vi của hắn lên đến Luyện Khí Hóa Thần viên mãn.
Phạm vi bao trùm của khí tức cũng đã trở nên lớn thêm không ít.
Sau khi con khỉ này phát hiện phạm vi hoạt động của mình lớn hơn thì cũng nổi lên tiểu tâm tư.
Nếu như không phải Từ Huyền sớm đã kết hợp mỗi một cây Xính Linh với trận pháp ở trên núi thì đống quả Xích Linh ở trên núi đã sớm bị con hàng này một hơi ăn hết sạch rồi.
Quả Xích Linh, đúng là có một bộ phận đặc biệt chuẩn bị cho Chu Yếm. Ở niên đại này, linh khí khô kiệt, tài nguyên thiếu thốn.
Muốn moi móc ra tiềm lực của con thần thú thượng cổ này, không đầu tư tài nguyên khẳng định không được. Có điều Từ Huyền cũng không phải là đầu tư lung tung.
Nuôi khỉ cũng cần có kỹ xảo đấy.
“Ông chủ! Ông chủ!”
Lúc này, Tống Sở Sở đột nhiên đã chạy tới.
Hai tay chắp sau lưng, vẻ mặt thần thần bí bí.
“Ông chủ, anh đoán xem tôi đã tìm được cái gì?”
“Sẽ không phải cô cảm thấy mình tìm thấy thứ tốt gì đấy chứ.”
Từ Huyền nhìn vẻ hưng phấn trên mặt Tống Sở Sở, đều có chút không đành lòng đả kích cô ấy.
Tống Sở Sở sửng sốt, duỗi tay ra từ phía sau lưng để lộ thứ trên tay. Rõ ràng là một quyển sách cổ đóng chỉ.
Bìa sách được dùng bút lông viết lên bốn chữ lớn [Minh Tiên Bí Pháp].
Trên mặt Tống Sở Sở lộ ra vẻ thất vọng: “Ông chủ, lẽ nào... bí tịch này là giả à?”
Quyển sách cổ này là cô tìm ra từ trong nhà tổ của nhà họ Tiền.
Đúng, chính là căn nhà cũ bị Từ Huyền ‘rút’ ra khỏi mắt đất, ném ở trên đất trống lúc dọn nhà. Đồ chơi lớn như vậy, trong lúc nhất thời cũng tìm không được chỗ nào để ném.
Nên Từ Huyền tạm thời đặt nó ở đó không để ý tới. Dù sao địa phương dưới chân núi Tiểu Cô rất lớn.
Từ Huyền cười như không cười nói: “Bí tịch đúng là thực sự.”
“Hơn nữa còn là chủng loại có thể thu được lực lượng quỷ thần.”
“Có điều cô có nghĩ đến một vấn đề không?”
“Vì sao Tiền Huy không mang thứ này đi lúc dọn nhà?”
Nghe thấy hắn nói câu này, trong đầu Tống Sở Sở hiện ra một suy nghĩ không ổn, theo bản năng hỏi lại: “Vì sao vậy?”
Từ Huyền chậm rì rì tiếp tục nói: “Bởi vì ông ấy sợ chứ sao.”
“Cái gọi là Minh Tiên này, nói trắng ra thì chính là quỷ.”
“Thật ra thì đây chính là một quyển công pháp dạy người ngự quỷ như thế nào.”
“Nếu như tu luyện không đúng thì sẽ giảm thọ giống như tổ tông nhà họ Tiền vậy.”
“Tiền Huy bị tao ngộ của đời đời tổ tông làm cho dọa sợ.”
Trên mặt Tống Sở Sở lộ ra vẻ thất vọng: “Được rồi.”
Từ Huyền mỉm cười: “Nếu cô muốn học thì tôi có thể dạy cô.”
“Hơn nữa cũng sẽ không khiến cô giảm thọ ba, năm mươi năm gì gì đó giống như đời đời tổ tông nhà họ Tiền.”
“Thế nào, có muốn học không?”
Tống Sở Sở nhất thời vui cực. Cô vừa định một lời đáp ứng.
Có điều thấy nụ cười trên mặt Từ Huyền, luôn cảm giác trong lòng nôn nao sao ấy. Giống như có chỗ nào đó không đúng.
Cô thử dò hỏi: “Ông chủ, nó sẽ không có cái gì tác dụng phụ gì chứ?”
Từ Huyền mỉm cười: “Ừm, có một ít trả giá nho nhỏ.”
Tống Sở Sở trừng to mắt: “Trả giá gì thế?”
Khóe miệng Từ Huyền cong lên: “Thật ra thì cũng không có gì.”
“Ngự quỷ ấy, nói trắng ra là chính là hai loại biện pháp.”
“Hoặc là giao dịch công bằng.”
“Hoặc là bồi dưỡng cảm tình.”
“Không muốn lấy tuổi thọ làm cái giá, vậy cũng chỉ có thể dùng con đường thứ hai.”
“Cũng chính là mỗi ngày sớm chiều ở chung với vị mà cô nuôi kia, bồi dưỡng cảm tình.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận