Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 942 - Không ngờ kẻ mày rậm mắt to như anh cũng có thể làm ra chuyện như vậy!

Nói rồi khóe mắt anh ta ươn ướt.
Lúc này, Từ Huyền nói: “Không phải anh không thi đậu.”
“Tình huống của anh rất đặc biệt.”
“Anh thi đậu rồi, qua được cả phần thi viết và phỏng vấn.”
“Nhưng đáng tiếc cuối cùng anh không thể đỗ đạt...”
[Ông Đây Chỉ Muốn Đỗ Đạt] phút chốc ngơ ngác.
Thi đậu, đến cả phỏng vấn cũng qua rồi nhưng không đỗ đạt? Đây là tình huống kiểu gì?
Lúc này, rất nhiều khán giả xem live từng thi công chức đều hiểu rõ.
“Tôi hiểu rồi! Còn có thể vì lý do gì nữa, chắc chắn là không qua phần xét duyệt tính ngay thẳng thôi [Ngoáy mũi.jpg]”
“Đúng đó! Ngoài lý do này còn gì khác được? Bệnh hữu, không lẽ anh từng làm chuyện xấu gì à? [Buồn cười.jpg]”
[Ông Đây Chỉ Muốn Đỗ Đạt] lập tức nóng nảy.
Anh ta trừng to mắt: “Không thể nào!”
“Trước giờ, tôi chưa bao giờ làm chuyện xấu nào!”
“Sao có thể không qua phần xét duyệt tính ngay thẳng được?”
Một khán giả xem live có kinh nghiệm nói: “Là anh không hiểu rồi.”
“Phần xét duyệt tính ngay thẳng không chỉ là xét duyệt anh mà bao gồm cả người nhà và người họ hàng tương đối gần của anh.”
“Nếu trong nhà anh có người có tiền án, vậy sẽ ảnh hưởng đến anh như thường.”
[Ông Đây Chỉ Muốn Đỗ Đạt] hừ lạnh: “Thế thì càng không thể nào!”
“Nhà tôi chỉ có hai người tôi và mẹ tôi thôi.”
“Những họ hàng khác đều không ở đây nữa rồi.”
“Mẹ tôi thì tôi hiểu rất rõ.”
“Bà điển hình là mẹ hiền dâu đảm, đến đèn đỏ còn chẳng dám vượt, há có thể phạm tội?”
Nhóm khán giả trong phòng live nghe anh ta nói xong cũng trở nên mờ mịt.
Thế thì tình huống gì đây?
[Ông Đây Chỉ Muốn Đỗ Đạt] nhìn về phía Từ Huyền: “Bác sĩ Từ, cậu nói thẳng cho tôi biết đi.”
“Rốt cuộc là tại sao?”
“Không phải có chuyện gì mờ ám đó chứ?”
Từ Huyền cười nhạt: “Thật ra, lý do không quá phức tạp.”
“Trong chuyện này, anh đúng là rất vô tội.”
“Nhưng cũng không thể nói anh không có chút trách nhiệm nào.”
“Nguyên nhân chủ yếu là do chuyện anh làm vào mười sáu năm trước tạo thành ảnh hưởng...”
[Ông Đây Chỉ Muốn Đỗ Đạt] vừa nghe mấy chữ mười sáu năm trước, sắc mặt lập tức thay đổi xoành xoạch!
Mặt mày anh ta ba hồi xanh, ba hồi trắng, lúc lâu sau mới hít sâu một hơi: “Bác sĩ Từ, chuyện này cũng không phạm pháp đâu chứ?”
Quần chúng khán giả xem live có khứu giác nhạy cảm nghe xong lời này, hai mắt sáng rỡ.
Bọn họ đều ngửi thấy.
Có hơi hướm “đại vu” trong này nha!
“À hiểu hiểu, nói chi tiết thì điều này không phạm pháp đâu! [Hưng phấn.jpg]”
“Bệnh hữu đừng giấu giếm, có dưa nên cho mọi người cùng nhau ăn nga! Hê hê~”
[Ông Đây Chỉ Muốn Đỗ Đạt] lúng túng nói: “Mọi người đừng đoán mò, thật ra cũng không có gì đâu.”
“Mười sáu năm trước là lúc tôi vừa thi lên đại học ấy mà.”
“Hơn nữa, học phí phải trả hết mấy ngàn tệ.”
“Đúng lúc mẹ tôi bị bệnh, tôi cảm thấy mẹ tôi rất cực khổ, thế là tôi nói bà đừng cho tôi phí sinh hoạt nữa.”
“Tự tôi tìm việc làm thêm ở một cửa hàng nhỏ cạnh trường học để kiếm tiền sinh hoạt.”
Đông đảo khán giả xem live nghe xong càng thêm tò mò.
Sao nghe kiểu gì cũng thấy không có vấn đề. Ngược lại, anh ta còn rất nỗ lực phấn đấu.
[Ông Đây Chỉ Muốn Đỗ Đạt] bất đắc dĩ nói: “Tôi còn chưa nói xong mà.”
“Bà chủ cửa hàng nơi tôi làm thêm kia là người độc thân hơn ba mươi tuổi.”
“Dáng người... rất tốt.”
“Về sau, tôi làm thêm ở nơi đó suốt một thời gian dài, cô ấy thấy tôi là một sinh viên nghèo tương đối đáng thương nên đã quan tâm chăm sóc tôi rất nhiều.”
“Rất lâu sau đó, quan hệ ngày càng gần gũi.”
“Cô ấy... cô ấy mới bảo tôi làm bạn trai cổ...”
“Cô ấy còn hứa mỗi tháng cho tôi 5000 tệ...”
“Nhưng không lâu sau, chúng tôi đã chia tay.”
“Mấy năm nay, đến tận bây giờ chưa từng liên lạc lại với nhau.”
Anh ta nói xong câu này, màn hình trong phòng live đầu tiên là yên tĩnh. Kế đến vô số màn đạn hoàn toàn chiếm trọn spotlight!
“Hay đấy! Tôi phải mở miệng khen hay luôn!”
“Tôi vốn tưởng chỉ có người lớn lên trông đẹp trai lai láng như tôi mới có thể ăn bám, không ngờ kẻ mày rậm mắt to như anh cũng có thể ăn được nha! [Buồn cười.jpg].”
“Móa nó, tôi chấn động tròn một năm!”
[Ông Đây Chỉ Muốn Đỗ Đạt] bất đắc dĩ nói: “Mấy người đủ rồi đó!”
“Thật ra lúc tôi còn trẻ, tướng tá cũng ngon nghẻ lắm...”
Vô số chữ “xì” lập tức xẹt ngang màn hình.
[Ông Đây Chỉ Muốn Đỗ Đạt] nghi ngờ nói: “Bác sĩ Từ, tuy lúc đó tôi còn trẻ, nhưng dù gì cũng đã là người trưởng thành rồi.”
“Chẳng lẽ bởi vì vậy mà khiến tôi chìm xuồng trong kỳ xét duyệt tính ngay thẳng ư?”
Từ Huyền mỉm cười gật đầu nói: “Chính xác, đúng là vì chuyện này.”
[Ông Đây Chỉ Muốn Đỗ Đạt] hơi tức giận hỏi: “Tại sao chứ?”
“Hẹn hò bạn gái có phạm pháp gì đâu?”
Từ Huyền thản nhiên nói: “Chuyện này quả thật không phạm pháp.”
“Nhưng ai bảo cô bạn gái này năm đó đã sinh cho anh một đứa con trai làm gì...”
“Hả?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận