Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 551 - Dân câu cá quả nhiên ngoại trừ cá, cái gì cũng đều có thể câu được (2)

“Đôi giày kia ngâm nước không thể mang còn chưa tính.”
“Hai thứ sau đều là vật hữu dụng cả mà?”
Từ Huyền nói đầy thâm ý: “Hữu dụng thì hữu dụng đấy, chẳng qua hẳn là có chút khác biệt với tác dụng mà anh tưởng tượng.”
“Chiếc giày da mà anh mang về kia là của một tử thi rơi xuống nước.”
“Sau đó thi thể kia nở ra biến thành người khổng lồ, giày này cũng bị rớt xuống.”
[Tất Bất Không Quân] nghe thế, sắc mặt nhất thời cứng đờ.
Từ Huyền ung dung nói: “Chiếc đinh đồng bị anh lấy ra để đè sách kia còn gọi là đinh trấn hồn, hoặc là đinh tử tôn.”
“Tác dụng ấy hả... là dùng để đinh quan tài.”
“Trên mỗi chiếc quan tài đóng bảy chiếc đinh.”
“Nghe đồn trên cái đồ chơi này sẽ ngưng tụ oán khí của người chết, vô cùng bất tường!”
Sắc mặt [Tất Bất Không Quân] đã tái đi rồi.
Từ Huyền mỉm cười: “Còn về cái cuối cùng, bình gốm bị anh lấy ra để ngâm dưa muối...”
“Cái thứ kia, bình thường hay gọi là bình cốc thương, hoặc là bình gò đắp.”
Sắc mặt [Tất Bất Không Quân] rốt cuộc dễ nhìn một ít. Tên này, cuối cùng nghe cũng chẳng phải tà môn cho lắm.
Ông thở phào nhẹ nhõm: “Bác sĩ Từ, đây là bình trước đó dùng để chứa lương thực à? Có tính là đồ cổ không thế?”
“Đáng giá không?”
Từ Huyền mỉm cười lắc đầu: “Không phải, anh hãy nghe tôi nói hết đã.”
“Cốc, thông xương, chính là xương trong đầu khớp xương đó.”
“Nói đơn giản, bình gốm này là lúc trước chôn theo đồ vàng mã.”
“Ngoại trừ chôn cùng ra thì còn có một tác dụng.”
“Chính là liệm thi hài cốt chết trận, hoặc là vô chủ khác vào trong đó.”
“Anh có thể hiểu rằng nó là hộp tro cốt của người xưa.”
“Hẳn là anh còn nhớ lúc câu được nó, bên trong có chút bùn đất đi?”
“Đó chính là xương người chết của mấy trăm năm trước, bị ngâm mục nát biến thành bùn.”
“Sau khi anh cầm trở về cũng không biết, lại còn dùng để ngâm dưa muối nữa chứ...”
Lúc này sắc mặt [Tất Bất Không Quân] đã như màu gan heo.
Vô số khán giả xem live trong phòng cười đến đau cả bụng.
“Khó trách, khó trách bệnh hữu lại đen đủi như vậy. Nhặt về nhiều thứ tà môn như thế, vận khí không xui mới là lạ.”
“Chỉ có thể nói, bệnh hữu có thể sống đến bây giờ, cũng thật không dễ dàng. [cười khóc.jpg].”
“Ngâm dưa muối đúng thật là không nhịn nổi nữa... [che mặt.jpg]”
[Tất Bất Không Quân] cạn lời: “Bác sĩ Từ, vận khí này của tôi cũng kém quá đi?”
“Tôi luôn luôn giúp mọi người làm điều tốt, tại sao cứ hay gặp phải chuyện như vậy thế?”
“Đúng rồi, có một lần lúc đi câu cá tôi còn đã cứu người rơi xuống nước nữa.”
“Tại sao việc đó cũng không thêm công đức cho tôi, khiến vận khí của tôi tốt hơn vậy?”
Từ Huyền ung dung nói: “Anh như vậy không phải là vì vận khí xấu đi.”
“Tôi có thể trực tiếp nói cho anh biết.”
“Nguyên nhân anh xui xẻo như vậy cũng là bởi vì cứu người.”
Đông đảo khán giả xem live trong phòng đều bị lời của Từ Huyền làm cho ngơ ngác.
Loại chuyện tốt như cứu người mà cũng gặp báo ứng á? Chuyện này... chuyện này còn có thiên lý không thế?
[Tất Bất Không Quân] cũng ngạc nhiên: “Bác sĩ Từ, tôi cứu người cũng không đến mức gặp báo ứng chứ?”
Từ Huyền lắc đầu: “Anh như vậy không phải là gặp báo ứng.”
“Anh đây là bị trả thù đó.”
[Tất Bất Không Quân] và một đám khán giả xem live đều sửng sốt, trả thù cái quỷ gì thế?
Từ Huyền: “Tôi hỏi anh, vài lần trước đó có phải là anh toàn câu đêm không.”
[Tất Bất Không Quân] gật đầu: “Đúng vậy.”
“Tôi hay thích đi câu vào buổi tối, thời tiết tương đối mát mẻ, cũng không cần phải phơi nắng.”
“Cá nhỏ vào buổi tối sẽ giảm đi rất nhiều, sẽ không ảnh hưởng đến việc tôi câu cá lớn.”
“Quan trọng hơn là, buổi tối chỉ có một mình tôi, không ai cướp chỗ với tôi!”
“Đáng tiếc gần đây tôi thật sự không có cách nào, bị thương thành như vậy, một mình cũng không đi được.”
“Chỉ có thể đi cùng với những bạn câu vào ban ngày.”
Các khán giả trong phòng live nghe lý do như thế thì đều dở khóc dở cười.
Vị này vì không làm không quân mà đến cả giày da rách người chết đã từng đeo cũng mang về được nữa. Thế mà còn ghét bỏ cá nhỏ...
Từ Huyền gật đầu: “Buổi tối hôm đó anh đi câu cá là thấy có người không cẩn thận rơi vào trong sông.”
“Sau đó anh dùng cần câu để lôi kéo, cứu người đó ra có đúng không.”
[Tất Bất Không Quân] gật đầu: “Đúng đúng! Bác sĩ Từ anh nói không sai một chút nào cả.”
“Người anh em đó nói với tôi, anh ta đi ngang qua đây đến bên sông để tiểu tiện.”
“Sau đó không ngờ được là lại rớt xuống nước.”
“Xung quanh ngoại trừ tôi ra thì không có bất kỳ ai khác.”
“Nếu không phải tôi trùng hợp câu cá ở nơi đó, trong sông này sẽ có thêm một con thủy quỷ chết chìm rồi.”
Từ Huyền mỉm cười lắc đầu: “Sai rồi.”
[Tất Bất Không Quân] sửng sốt, nghi ngờ hỏi lại: “Sai gì cơ bác sĩ Từ?”
Từ Huyền ung dung nói: “Không lâu trước khi anh đến đó câu lần đầu tiên.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận