Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 733 - Thứ như điểm số mà cũng có thể tương khắc nữa hả? (2)

“Kết quả, cách đây không lâu, anh vậy mà nói với cậu ấy rằng mình cũng đăng ký thi đại học, còn định thi cùng ngành cùng trường với cậu ấy.”
“Lúc đó, con trai anh bị anh dọa cho choáng váng...”
“Mỗi lần thi cử, thành tích của lão cha như anh đều tốt hơn cậu ấy rất nhiều.”
“Chỉ cần cậu ấy phát huy như bình thường, chắc chắn không vượt nổi anh.”
“Lần đó, giấc mộng của cậu ấy đột nhiên bị anh làm tan nát...”
“Từ nhỏ đến lớn, anh luôn quản thúc cậu ấy, dẫn đến tính cách con anh cũng nhu nhược, không dám đối chọi với anh.”
“Thế là cậu ấy quyết tâm, dứt khoát chờ xem thành tích ba môn thi đầu tiên của anh trước.”
“Nếu anh thi tốt, cậu ấy sẽ cố ý xảy ra sai sót ngay môn thi tiếng Anh cuối cùng.”
“Cứ thế, anh thi đậu đại học, còn cậu ấy học lại một năm, vừa khéo tách khỏi anh.”
[Theo Đuổi Giấc Mơ Thuở Ban Sơ] im lặng, ánh mắt hơi phức tạp.
Nhóm khán giả trong phòng live cũng thổn thức.
“Bệnh hữu, lần này tôi đứng về phía con anh, anh xem anh bức ép cậu bé đến mức nào kìa...”
“Đổi lại là tôi cũng không chịu được. Lên đại học chủ yếu muốn chơi bời, muốn cày game, muốn tìm bạn gái. Có cha già bên cạnh dòm chừng, chuyện này mẹ nó đánh chết tôi cũng nhịn không nổi...”
“Tôi cảm thấy ít nhiều gì đứa nhỏ này cũng hơi bị ngốc. Tò mò ghê, lẽ nào cậu ấy không lo cha cậu ấy sẽ học lại cùng cậu ấy à? [Cười khóc.jpg].”
Từ Huyền nhìn thấy màn đạn cuối cùng, bình thản nói: “Đương nhiên từng nghĩ tới.”
“Nhưng bệnh hữu này muốn học lại cũng chỉ có thể tự mình học.”
“Nếu đưa ra quyết định này, từ đây về sau ông ta sẽ không còn con trai nữa...”
Đông đảo khán giả xem live đều sửng sốt.
Đầu óc xoay chuyển một chút, mọi người mới hiểu được “không còn con trai” là có ý gì. Trong chớp mắt, vô số người hít vào một hơi khí lạnh trước màn hình.
[Theo Đuổi Giấc Mơ Thuở Ban Sơ] cũng luống cuống ngay tức khắc: “Bác sĩ Từ, không thể để con tôi làm chuyện dại dột..”
Từ Huyền ung dung nói: “Cậu ấy có làm chuyện dại dột hay không phải hỏi anh, chứ không phải hỏi tôi.”
“Tôi đề nghị hôm nay anh nên chờ cậu ấy trở về rồi tâm sự đàng hoàng với cậu ấy.”
“Về phần lựa chọn tiếp tục làm bạn học hay buông tay thì phải xem ở anh.”
[Theo Đuổi Giấc Mơ Thuở Ban Sơ] lộ vẻ xoắn xuýt: “Bác sĩ Từ, tôi muốn hỏi một chút, nếu tôi không ở bên cạnh nó, vậy sau khi nó lên đại học rồi có lười biếng và không chịu học hành nghiêm túc không?”
Từ Huyền gật đầu: “Chắc chắn là có!”
“Hơn nữa còn rớt tín chỉ mấy môn và không đủ điều kiện nhận bằng tốt nghiệp.”
“Dù sao, từ nhỏ anh đã ở cạnh nhìn cậu ấy học tập.”
“Đại học vốn là lơi lỏng, nếu anh không ở cạnh, đương nhiên cậu ấy sẽ trả thù, buông thả chính mình.”
Những khán giả trong phòng live vừa nói [Theo Đuổi Giấc Mơ Thuở Ban Sơ] làm quá đáng cực kỳ nhức trứng, có cảm giác mình bị vả mặt. Bọn họ cũng không ngờ đứa nhỏ này quản thúc thì sụp đổ mà vừa lơi lỏng thì buông xuôi.
Mịa nó chứ bắt người ta làm sao mới được đây?
[Theo Đuổi Giấc Mơ Thuở Ban Sơ] cuống quýt: “Bác sĩ Từ, vậy tôi nên làm gì bây giờ?”
“Tôi hết cách với thằng ranh này rồi.”
Từ Huyền thong thả nói: “Rất đơn giản.”
“Có hai cách.”
“Cách thứ nhất, để con trai anh học lại một năm.”
“Anh đi đăng ký vào trường đại học địa phương.”
“Một năm này, anh có thể quản cậu ấy, nhưng không cần quản quá nhiều.”
“Dần dần buông tay để cậu ấy học được cách làm chủ cuộc đời mình.”
[Theo Đuổi Giấc Mơ Thuở Ban Sơ] chần chờ nói: “Bác sĩ Từ, vậy tôi mặc kệ nó, thằng nhãi này học lại có rớt đài không...”
Từ Huyền thở dài: “Đến giờ anh vẫn chưa hiểu à?”
“Tất cả bọn trẻ kiểu gì cũng sẽ đi qua bước đường này thôi.”
“Chỉ có vượt qua rồi mới có thể bình tĩnh lại được.”
“Có thể những cha mẹ khác đã trải qua cảm giác này lúc con cái học tiểu học, cấp 2 rồi.”
“Còn anh luôn trông coi con trai mình. Đến giờ, cậu ấy vẫn chưa từng nếm qua bài học này, đương nhiên không có kháng thể.”
“Đây cũng là nguyên nhân sau này cậu ấy lên đại học sẽ triệt để buông thả.”
“Anh có thể trông chừng năm năm, mười năm, nhưng sao có thể kéo dài cả đời?”
“Tôi bảo anh cho cậu ấy học lại một năm, chính là từng bước kiểm soát hoàn cảnh một cách thích hợp.”
“Tôi không ngại nói cho anh biết.”
“Trong năm học lại, nửa đầu năm, thành tích của cậu ấy sẽ giảm sút đáng kể.”
“Nửa năm sau mới tỉnh ngộ và bắt đầu khôi phục.”
“Nhưng đến cuối cùng mới vừa lúc khôi phục lại thành tích năm thi đại học đầu tiên.”
“Nhưng sau khi cậu ấy vào đại học sẽ bớt phóng túng đi nhiều.”
“Ít nhất, có thể tốt nghiệp bình thường.”
“Anh muốn lãng phí một năm hay là bốn năm của cậu ấy, anh tự cân nhắc đi.”
[Theo Đuổi Giấc Mơ Thuở Ban Sơ] im lặng một hồi mới lên tiếng: “Vậy cách thứ hai thì sao bác sĩ Từ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận