Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 1031 - Đây không phải đồ của tuần trước mà là từ thời Tây Chu! (1)

[Trung Niên Văn Nghệ] nâng tay che mặt: “Bác sĩ Từ, tôi biết sai rồi.”
“Tôi đã sâu sắc cảm nhận được cái giá của không học thức.”
“Sau này, tôi đảm bảo chắc chắn sẽ học tập cho giỏi.”
“E hèm, chúng ta vẫn là tâm sự xem nên giải quyết chuyện này thế nào đi...”
Từ Huyền thản nhiên nói: “Chuyện đó không cần gấp, sẽ có người giải quyết giúp anh.”
“Nhưng anh nói câu này quá sớm rồi đấy.”
“Anh chưa trải nghiệm hết cái giá phải trả của không học thức đâu.”
[Trung Niên Văn Nghệ] tê dại cả người.
“Còn nữa hả?”
[Trung Niên Văn Nghệ] nhắm chặt hai mắt, rặt vẻ thấy chết không sờn, anh dũng hy sinh.
“Bác sĩ Từ, còn gì nữa, cậu cứ nói hết đi!”
“Tôi còn chịu nổi mà...”
Dù sao, chuyện nhét đồ vào miệng đội quần như thế mà ông cũng trải qua rồi. Ông không sợ đội quần thêm lần nữa...
Từ Huyền nói: “Anh quay đầu lại nhìn cái đỉnh anh đặt ở huyền quan đi.”
“Anh mua cái đỉnh này sau khi mua đầu người kia về đúng chứ?”
[Trung Niên Văn Nghệ] thở phào nhẹ nhõm khi nghe Từ Huyền nói đến cái đỉnh này. Ông xoay người, chĩa camera của điện thoại di động đối diện với đỉnh đồng thau đặt ở huyền quan.
Cái đỉnh cao khoảng nửa thước.
Nó hình vuông, phía trên khắc đầy hoa văn phức tạp.
Lúc bệnh hữu này vừa kết nối, có rất nhiều khán giả xem live đã trông thấy nó.
[Trung Niên Văn Nghệ] gật đầu nói: “Đúng vậy.”
“Người bán nói cái đỉnh này là đồ từ thời Tây Chu.”
“Ban đầu tôi còn không biết là thật hay giả. Dù sao cũng không đắt nên tôi đã mua về.”
“Bà con bạn bè từng đến nhà tôi đều nói nó hoành tráng!”
“Bác sĩ Từ, nghe cậu nói vậy tôi biết ngay thứ này chắc chắn là thật đúng không?”
[Trung Niên Văn Nghệ] thở dài: “Ngài nói cho tôi biết cái đỉnh này có vấn đề gì đi?”
“Có phải nó cũng từng chứa xác chết không?”
“Có lẽ lúc này tôi vẫn còn chịu nổi...”
Từ Huyền lắc đầu: “Tuy cái đỉnh này là vật bồi táng, nhưng chưa từng chứa xác chết.”
“Là thứ quý tộc thời nhà Chu dùng chuyên chở thức ăn.”
[Trung Niên Văn Nghệ] buồn bực nói: “Thế chẳng phải rất bình thường à?”
“Chắc là không có vấn đề gì chứ?”
Từ Huyền thở dài: “Vậy nên mới nói anh không có học thức đấy!”
“Vấn đề này rất lớn!”
“Anh chơi đồ cổ, không am hiểu lịch sử thì cũng thôi đi.”
“Sao còn không nhìn tìm hiểu pháp luật liên quan nữa?”
“Chẳng lẽ anh không biết đồ đồng trước thời nhà Hán đều là văn vật cấp một quốc gia à!”
“Là thứ bị cấm mua bán!”
“Anh mua đỉnh đồng này, lại còn mua từ tay tư nhân đã bị khép vào tội mua bán văn vật cổ.”
“Đây tuyệt đối là hành vi phạm tội.”
[Trung Niên Văn Nghệ] lập tức thay đổi sắc mặt, nói năng lắp bắp: “Bác sĩ Từ, cậu đừng dọa tôi...”
Từ Huyền lắc đầu nói: “Tôi dọa anh làm gì?”
“Nếu không có gì bất ngờ, trường hợp của anh sẽ phải vào trong đó đạp máy may mấy năm...”
“Khoảng ba đến năm năm gì đấy.”
“Đến lúc đó, tất cả những món đồ cổ hàng thật giá thật trong nhà anh sẽ trở thành tang vật bị tịch thu.”
“Trong đó có cả chiếc bình gốm chứa đầu người kia.”
“Thế nên tôi mới nói anh không cần phải lo đến vấn đề này.”
Nhóm khán giả trong phòng live đều trợn mắt há mồm.
“Đờ mờ, mới nãy tôi còn tưởng đỉnh đồng thau kia giống với những thứ khác, là sản phẩm công nghệ hiện đại từ tuần trước. Nào ngờ bệnh hữu thật sự dám trưng bày đỉnh đồng thời Tây Chu...”
“U là chời, xác suất bác sĩ Từ K.O lại tăng thêm nữa rồi!”
Lần này, [Trung Niên Văn Nghệ] quả thật đã trở nên luống cuống.
Ông khổ sở nói: “Bác sĩ Từ, tôi thật sự không cố ý phạm pháp đâu!”
“Nếu biết thứ này không thể mua, tôi chắc chắn sẽ không làm ra chuyện này...”
“Cậu mau cứu tôi với! Tôi không muốn đi bóc lịch đâu...”
Từ Huyền lắc đầu: “Không đi là chuyện không thể nào.”
“Nhưng không phải không có biện pháp giúp anh giảm hình phạt.”
[Trung Niên Văn Nghệ] vội hỏi: “Biện pháp gì?”
Từ Huyền: “Rất đơn giản.”
“Thay vì anh ngồi chờ cảnh sát đến bắt, không bằng gọi điện tự thú ngay bây giờ.”
“Không phải lúc nãy anh từng nói có tiếp xúc với vài người trong nghề à?”
“Toàn bộ những người trong nghề anh tiếp xúc kia đều là thành viên của một băng đảng trộm mộ!”
“Anh tranh thủ thời gian đi, nhân lúc chúng còn chưa biết, báo cáo hết thảy bọn chúng!”
“Phối hợp cảnh sát bắt cả bọn về quy án.”
“Đến lúc đó, tội danh trên người anh sẽ giảm nhẹ hơn nhiều.”
“Cùng lắm hơn một năm là anh có thể ra ngoài.”
[Trung Niên Văn Nghệ] vội vã gật đầu: “Bây giờ tôi tự thú với cảnh sát ngay đây!”
“Đặc biệt là cái thằng bán đồ lấp cúc kia cho tôi! Nói sao tôi cũng không thể để gã trốn thoát!”
Nói rồi ông tìm ra một chiếc điện thoại khác, bấm điện thoại báo cảnh sát ngay trước mặt vô số người trong phòng live.
Sau khi gọi xong cú điện thoại này, [Trung Niên Văn Nghệ] thở ra hơi dài. Cả người ngồi tê liệt trên ghế sofa.
Từ Huyền cười như không cười hỏi: “Thế nào? Có phải anh đang hối hận vì vừa rồi rút thưởng, kết nối với tôi không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận