Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 920 - Khách hàng chất lượng tốt của tập đoàn lừa gạt

“Hì hì, cũng không biết ông chồng nhà tôi muỗi tuần chỉ được 500 tệ tiêu vặt, làm sao lại tích góp được nhiều vậy nữa.”
“Tiền này chuẩn bị để im trả về, không định cầm đi.”
“Bác sĩ Từ, tôi muốn hỏi ngài là.”
“Chồng tôi chuẩn bị mua gì cho tôi mà tận 5000 luôn thế.”
“Còn có lúc nào thì anh ấy tích góp đủ tiền? Tôi chờ mong quá đi mắt ~”
Đông đảo khán giả xem live trong phòng đều nghe mà trong lòng chua chua.
Hay lắm!
Vừa mới bị thồn cho một đống cơm chó, bây giờ lại tới nữa à? Ăn cơm chó nữa là muốn ói ra luôn đó...
CMN chó độc thân thảm thật...
Sắc mặt Từ Huyền có chút vi diệu: “Cái này ấy hả... Đại khái cần nửa năm đi.”
Từ Huyền lắc đầu: “Chị đừng chờ mong sớm thế.”
“Tôi chỉ nói hai tháng sau đó sẽ tích góp đến 5000, chứ đâu nói sẽ mua quà cho chị đâu.”
“Chờ đến 5000 rồi, anh ấy sẽ trực tiếp đổi phong bì khác.”
“Trên phong bì viết – tích góp đến 8000 mua quà cho vợ yêu...”
Đông đảo khán giả xem live trong phòng đều cười phun.
“Hay lắm! Kịch bản! Lại là kịch bản cả!”
“Chết cười mất, tôi biết ngay không đơn giản như vậy mà!”
“Chồng của bệnh hữu này cẩn thận thật đấy, cũng đã giấu lâu như thế mà vẫn còn thêm một tầng khóa nữa...”
“Chiêu này tôi học được rồi!”
“Học cái rắm ấy! Bây giờ chiêu đó lạc hậu rồi nhá.”
[Tay Phòng Bếp Cừ Khôi] cũng đã hiểu được ý của Từ Huyền. Cô bị chọc tức đến thấy răng ngứa ngứa.
Tên đại móng heo khốn ấy! Thế mà còn lừa gạt cô!
Cô lạnh lùng hừ, sau đó đột nhiên nở nụ cười.
“Chồng tôi đối xử với tôi tốt quá.”
Đông đảo khán giả xem live: ???
Cô em này là choáng váng, hay là nghe không hiểu ý của bác sĩ Từ vậy?
“Bệnh hữu, chị nghe không hiểu à? Chồng chị là đang lừa chị đấy!
[tức cười.jpg]”
“Tiền riêng này không phải để mua quà cho chị đâu, là lấy để mua điếu thuốc, khen thưởng cho streamer đó, chị bị gạt rồi [cười khóc.jpg]”
“Hơ... Bệnh hữu cô không phải là bị kích thích điên đấy chứ?”
“Chị em kia ơi cô quá ngây thơ rồi! Chồng cô xấu lắm đó!”
[Tay Phòng Bếp Cừ Khôi] căn bản là không nghe.
Cô tự nói: “Chồng tôi đối xử tốt với tôi như vậy, tôi cũng phải giúp anh ấy, không thể để cho anh ấy quá cực khổ.”
“Một nghìn còn lại tôi bổ sung giúp anh ấy.”
“Được rồi, các bệnh hữu. Tôi vừa nhét một nghìn vào phong bì.”
“Hiện tại đủ 5000 rồi.”
“Hì hì, tôi đợi chồng tôi quay về rồi hỏi anh ấy xem chuẩn bị mua quà gì cho tôi.”
Vô số khán giả xem live đều trừng mắt há mồm.
Hay lắm! Không nghĩ tới thế mà còn có một chiêu này...
Cái này gọi là gì? Núi cao còn có núi cao hơn!
Thì ra người ngây thơ thế mà lại là chính bọn họ!
Sau khi [Tay Phòng Bếp Cừ Khôi] không ngoi lên nữa.
Từ Huyền khẽ gõ ngón tay lên bàn và ho khan: “Được rồi, an tĩnh một chút.”
“Bây giờ chúng ta kết nối với vị bệnh hữu kế tiếp.”
“ID là [Tôi Thiện Lương Chứ Không Phải Ngu Dốt].”
Sau khi kết nối thành công, một thanh niên hai mươi tuổi xuất hiện ở trong màn hình. Nếu như để hình dung bề ngoài của bệnh hữu này thì có một từ vô cùng chuẩn xác. Chính là khờ khạo ngốc nghếch.
Liếc mắt nhìn qua, chỉ sợ cứ mười người thì trong lòng chín người sẽ xuất hiện một suy nghĩ. Cậu trai này hẳn là người rất tốt, có điều trông không được thông minh cho lắm...
Đông đảo khán giả xem live trong phòng nhất thời đều bật cười.
Khó trách vị này lại đặt ID như thế.
Khí chất ấy, ngoại hình ấy. Đúng là khách hàng chất lượng tốt của tập đoàn lừa gạt mà...
[Tôi Thiện Lương Chứ Không Phải Ngu Dốt] có dáng điệu thơ ngây cười chân thành.
"Bác sĩ Từ, rất vui khi kết nối với anh."
"Tôi vẫn luôn rất thích anh."
Nếu như đổi thành bệnh hữu khác kết nối.
Hiện tại, chỉ sợ khán giả xem live khác đã châm chọc.
Có lẽ trên màn hình đã sớm hiện ra một đống lời trích kinh điển…
"Anh vui sớm quá đó!"
"Đợi lát nữa thì anh không vui nổi đâu."
"Đã kết nối với bác sĩ Từ còn vui vẻ như vậy, có phải là không thông minh không..."
Nhưng rất hiếm khi trên màn hình lại yên tĩnh như vậy.
Chủ yếu là… tuy fans của Từ Huyền độc miệng nhưng lại có tố chất. Có câu nói như thế nào nhỉ… đánh người không đánh mặt, mắng người không nói rõ chỗ yếu… đúng không?
Nếu còn châm chọc người này thì quá tổn thương công đức… Từ Huyền mỉm cười: "Bệnh hữu, nói đôi chút vấn đề của anh đi."
[Tôi Thiện Lương Chứ Không Phải Ngu Dốt] lại cười ngây ngô: "Bác sĩ Từ, không vội."
"Tôi thấy bọn họ đều thưởng thức món ăn của fans, tôi cũng muốn cái này."
"Được không? Bác sĩ Từ?"
Từ Huyền mỉm cười: "Đương nhiên là được."
Hắn hơi dừng lại, mở miệng nói câu đầu tiên đã khiến rất nhiều người kinh ngạc.
"Từ nhỏ, thân thế của bệnh hữu này khá đáng thương."
"Từ nhỏ cha mẹ đều mất, lớn lên ở cô nhi viện."
Bạn cần đăng nhập để bình luận