Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 532 - Không ăn uống đàng hoàng là trêu chọc ‘mấy thứ dơ bẩn’? (1)

“Khụ khụ.”
“Từ đạo hữu, vậy bần đạo đi trước, sau này còn gặp lại.”
Sau khi chào hỏi với Từ Huyền xong.
Chu chân nhân nhấc con sư tử bằng đá mấy chục ký lên với sắc mặt như thường, không hề thay đổi một tí gì và xoay người rời khỏi. Đệ tử Mao Sơn bên cạnh theo ở phía sau, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ kính nể.
Không hổ là chưởng môn sư tổ, da mặt dày quá đi mất.
Nếu như đổi thành cậu ta, sợ rằng không thể làm chuyện mất mặt như vậy một cách trơn tru được đâu... Nhưng mà, vừa được Tử Nam dẫn đi xuống núi Tiểu Cô xong.
Người đệ tử đó đã bị hung hăng gõ đầu.
Chu chân nhân quát lớn: “Còn đứng ngây đó làm gì, mau đến giúp một tay đi chứ?”
“Bần đạo cũng đã hơn một trăm tuổi rồi, sao thanh niên như ngươi cứ đứng ở bên cạnh nhìn sư tổ làm việc một mình thế hả?”
“À vâng!”
Khi ấy người đệ tử Mao Sơn ở bên cạnh mới tỉnh ngộ, vội vã cùng bê con sư tử bằng đá với chưởng môn. Cậu ta vừa thò tay ra khiêng thì nhất thời biến sắc: “Sư tổ con không khiêng được...”
Tuy tố chất cơ thể của bọn họ vượt xa người thường.
Nhưng lại không phải là tu sĩ theo con đường Luyện Thể, lực lượng cũng không khoa trương đến mức độ đó.
“Kiên trì một chút nữa, mang lên trên xe đi.”
“Vâng...”
Hai ngày sau đó.
Mấy đệ tử Mao Sơn đến đây, đưa vật tư giao dịch cho Từ Huyền.
Lúc này đây, Từ Huyền giao dịch tận hai mươi quả Xích Linh, mười caan lúa Thất Tuệ, còn có năm lạng Trà Thần Tiên. Có điều thu hoạch cũng khá là nhiều.
Ngoại trừ tài liệu cần để xây dựng trận pháp sau này ra.
Từ Huyền vẫn còn cố tình muốn một quyển bí tịch tu luyện đạo quỷ, giao cho Bạch Thất. Đừng nhìn Mao Sơn là danh môn chính phái, ở phương diện quỷ thi họ cũng là người trong nghề đó.
Mấy trăm năm trước, Mao Sơn vẫn là một trong những vùng đất truyền thừa nổi tiếng nhất của mạch Cản Thi. Chỉ là hiện nay thời đại thay đổi.
Thời buổi này thi thể đều hỏa táng hết cả.
Mà ngay cả trong Mao Sơn cũng không thể tìm được đệ tử tu hành thuật Cản Thi nữa... Kỹ năng nổi tiếng ban đầu, bây giờ suýt chút nữa thì phải đối diện với quẫn cảnh bị thất truyền.
Sau khi lấy được tài nguyên của Mao Sơn, Từ Huyền cũng tăng cường trận pháp ở trên núi Tiểu Cô lên một cấp bậc mới. Uy lực của hai loại trận pháp là Tụ Linh trận và ảo trận hộ sơn đều đột nhiên tăng mạnh!
Trong khoảng thời gian này, bản thân Từ Huyền cũng đã mấy lần làm nới lỏng áp chế của gông xiềng thiên đạo. Hạn mức cao nhất của nồng độ linh khí mà thế giới cho phép đã cao hơn không ít.
Chỉ là bởi vì toàn bộ thế giới tạm thời không có linh khí bổ sung, dẫn đến trong vòng mấy trăm năm không có biến hóa quá lớn.
Còn lần này Từ Huyền cải tạo Tụ Linh Trận, lập tức làm nồng độ linh khí trên núi Tiểu Cô tăng lên gấp mấy lần vốn có! Xa xa nhìn lại, bộ phận ở trên sườn núi của núi Tiểu Cô cũng đã mơ hồ có sương mù tồn tại.
Đỉnh núi như ẩn như hiện ở trong sương mù. Giống như có “khí tượng tiên gia” mà một đại phái tu tiên trăm ngàn năm trước mới có.
Trong phòng cố vấn Thiên Cơ.
Tống Sở Sở đang dạy sư phụ nhà mình học tập tri thức.
Lúc này, một giọng nói dè dặt truyền đến từ bên ngoài.
“Xin hỏi bác sĩ Từ có ở nhà không?”
Một bà cụ có vóc dáng hơi mập mạp, vẻ mặt nóng nảy đi vào từ bên ngoài.
Đằng sau bà làm một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, tay ôm một bé trai tầm tám tuổi. Lúc người đàn ông đó đi vào và nhìn thấy bảng hiệu, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ ngạc nhiên...
“Mẹ ơi, không phải mẹ bảo đi tìm bác sĩ đến xem bệnh cho đứa nhỏ à?”
“Mẹ không đi bệnh viện, muốn tới loại phòng khám nhỏ lẻ như thế này còn chưa tính.”
“Tại sao… tại sao lại tìm một bác sĩ tâm lý cơ chứ?”
“Nghề của người ta không đúng cho lắm thì phải?”
Bà cụ kia nhất thời bất mãn: “Con không hiểu thì đừng có nói nhảm, bác sĩ Từ rất lợi hại đó.”
“Hơn nữa...”
Bà trừng con trai một cái: “Thế nào, con khinh thường bác sĩ tâm lý à, bác sĩ tâm lý không phải bác sĩ hả?”
Người đàn ông: “...”
Tống Sở Sở đang chuẩn bị kêu Từ Huyền. Cô còn chưa kịp hô lên thì Từ Huyền đã chậm rãi đi tới theo lối đi cho nhân viên.
Sau khi bà cụ nhìn thấy Từ Huyền thì nhất thời trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.
“Bác sĩ Từ, cậu mau giúp tôi xem đứa nhỏ này với.”
“Vài ngày trước đứa cháu trai của tôi có lên cơn sốt nói mê sảng.”
“Cậu mau xem có phải đứa nhỏ này đã trêu chọc thứ đồ bẩn gì rồi không.”
Con trai của bà nghe thấy câu nói cuối cùng thì mấp máy môi, muốn nói điều gì đó. Thế nhưng cuối cùng anh vẫn là muốn nói lại thôi.
Từ Huyền mỉm cười: “Bà lão không cần phải lo lắng đâu.”
“Cháu trai của bà đúng là chọc phải chút đồ vật không sạch sẽ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận