Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 757 - Trên đời này lại có loại cầm thú đó! (2)

"Đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến chức năng của đại não, cả đời này sẽ phải ngu ngơ..."
Vừa thốt ra lời này, sắc mặt của hai vợ chồng lập tức trắng bệch không thôi.
Trên màn hình trong phòng live cũng có vô số khán giả xem live phát màn đạn lòng đầy căm phẫn. Chuyện này đúng là quá xấu xa.
Để bớt chuyện, vậy mà lại hủy cuộc đời của một đứa trẻ! Quả thực không xứng làm người!
Lúc này, hai mắt [Mau Gọi Cha Đi Nào] đỏ bừng, nước mắt đầy mặt. Anh rưng rưng nước mắt nhìn đứa trẻ trong ngực, lại ngẩng đầu nhìn về phía Từ Huyền.
Giọng điệu nức nở: "Cảm ơn bác sĩ Từ đã nói cho tôi biết chân tướng."
"Bây giờ tôi sẽ báo cảnh sát, đưa tên khốn đó vào tù!"
Nói xong, anh khóc không thành tiếng: "Nếu như… nếu như tôi có thể kết nối sớm chút thì hay rồi..."
Từ Huyền có ý sâu xa, an ủi: "Bệnh hữu, anh cũng đừng quá đau lòng."
"Trên thế giới này, không phải mọi chuyện đều được người ta khống chế..."
"Làm tốt chuyện bản thân nên làm, không thẹn với lòng là được."
Người vợ bên cạnh [Mau Gọi Cha Đi Nào] lau nước mắt cho chồng, đau lòng an ủi: "Chồng à, đừng khóc nữa."
"Sự việc đã xảy ra rồi, sau này chúng ta chăm sóc đứa trẻ thật tốt, đừng để nó chịu tổn thương nữa là được."
[Mau Gọi Cha Đi Nào] mạnh mẽ nở nụ cười: "Vợ nói rất đúng."
"Đúng rồi, bác sĩ Từ."
"Suýt chút nữa thì quên mất, vừa rồi còn nói để anh đặt tên cho đứa trẻ đó."
Từ Huyền lắc đầu: "Bỏ đi, cái tên mà tôi đặt, chưa chắc đứa trẻ có thể dùng đến."
[Mau Gọi Cha Đi Nào] kiên trì nói: "Bác sĩ Từ, anh đặt tên gì, tôi lấy tên đó."
"Bản thân anh giỏi như vậy, lại có duyên với đứa trẻ này, nghe lời anh chắc chắn là không sai."
Từ Huyền thở dài: "Thôi được."
"Nếu như anh cứ muốn tôi đặt tên, vậy có thể gọi đứa trẻ này là Vương Ngu."
Khán giả xem live trong phòng đều nhíu mày.
Không ít người đều cảm thấy cái tên “Ngu” mà Từ Huyền đặt hơi qua loa. Vận mệnh bản thân đứa trẻ này đã đủ xui xẻo rồi.
Còn đặt “Ngu” để làm tên cho đứa trẻ, không phải là cố ý rút ống thở của người ta à?
Bọn họ thật sự nhìn thấy hai vợ chồng trước màn hình đều đồng thời nhíu mày, sắc mặt hơi khó coi.
[Mau Gọi Cha Đi Nào] nhìn thoáng qua vợ mình, vẻ mặt hết sức bối rối.
Anh chần chờ mở miệng: "Bác sĩ Từ, có một vấn đề."
"Tôi... tôi không mang họ Vương..."
Đông đảo khán giả trong phòng live đều không ngốc.
Chớp mắt, họ đã hiểu ý Từ Huyền ngay. Mọi người tự tưởng tượng ra vô số kịch bản trong đầu...
“Bệnh hữu, bác sĩ Từ đã ám chỉ rõ thế mà anh còn chưa hiểu nữa hả?”
“Ha ha, sao đứa bé lại theo họ Vương, anh không ngại tự mình ngẫm thử xem...”
“Phắc, tôi thấy bệnh hữu rất ân ái với vợ mình, vậy mà có thể xảy ra loại chuyện này, tuyệt vọng với phái nữ quá [Thở dài.jpg]”
“À hiểu hiểu, nghĩ kỹ lại thì cực sợ luôn! Hình như tôi chợt hiểu lý do tại sao lúc nãy bác sĩ Từ nói bệnh hữu sẽ không uất ức rồi...”
“Vậy cũng không đúng... nếu đứa bé này là của lão Vương, bệnh hữu há còn không uất ức nữa à?”
Vợ của [Mau Gọi Cha Đi Nào] thoáng trở nên tức giận: “Bác sĩ Từ, anh nói vậy là có ý gì?”
“Tôi thề, tôi tuyệt đối không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với chồng tôi hết!!”
“Nếu không tôi sẽ bị sét đánh, chết không được yên!”
Từ Huyền mỉm cười: “Vị bệnh hữu này, cô bình tĩnh lại trước đã.”
“Tôi cũng không nói cô làm chuyện có lỗi với chồng cô...”
Vợ của [Mau Gọi Cha Đi Nào] sững sờ: “Vậy sao anh đặt đứa bé họ Vương chứ không theo họ chồng tôi?”
“Không phải anh có ý ám chỉ đây không phải con của chồng tôi ư?”
Từ Huyền mỉm cười: “Cô đoán không sai, tôi đúng là có ý này.”
“Đứa bé thật sự không phải của chồng cô.”
Toàn bộ khán giả trong phòng live đều hoa mắt chóng mặt.
Vừa nói vợ bệnh hữu không làm gì quá giới hạn xong lại quay ngoắt bảo đứa bé không phải con bệnh hữu.
Tình tiết gì vô lý quá vậy?
Rất nhiều khán giả xem live bắt đầu suy đoán theo hướng không hợp lẽ thường.
“Bệnh hữu, trước khi vợ anh mang thai có từng đi tắm hồ bơi không? [Hoảng sợ.jpg]”
“Tự nhiên tôi nhớ rất lâu trước kia có một bệnh hữu, vợ anh ta cũng không làm gì quá giới hạn. Kết quả là chính anh ta vượt quá giới hạn, có bồ nhí, còn làm vợ mình mang thai con của đồng đạo...”
Vợ chồng hai người càng xem suy đoán trên màn đạn, sắc mặt càng khó coi.
Vợ của bệnh hữu không nhịn được hỏi: “Bác sĩ Từ, sao tôi có thể mang thai con người khác được chứ?”
Từ Huyền cười nhạt: “Tôi cũng không nói đứa bé này là con cô...”
Hai vợ chồng bệnh hữu ngơ ngác: “Cái gì?”
Từ Huyền mỉm cười nói: “Cô còn nhớ ban đầu lúc vợ chồng cô chờ sinh ở bệnh viện, trên tay thai phụ đều sẽ đeo một chiếc vòng chứ?”
“Trên đó ghi tên, số giường, vân vân của cô.”
“Sau khi cô sinh con, y tá sẽ đeo chiếc vòng đó vào tay đứa bé.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận