Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 502 - Có lẽ đây chính là cơ duyên (1)

Từ Huyền tiện tay thêm toàn bộ công đức này vào tu vi.
Trong chớp mắt.
Khí tức trên người Từ Huyền trở nên vô cùng huyền ảo.
Tu vi của hắn từ Luyện Thần Hoàn Hư nhập môn biến thành Luyện Thần Hoàn Hư đỉnh phong sơ kỳ.
Chỉ chút nữa thôi là lên đến Luyện Thần Hoàn Hư trung kỳ.
Chút ít chênh lệch này không phải do không đủ công đức, bởi Từ Huyền còn hơn mấy ngàn năm công đức.
Nguyên nhân vẫn là do hạn chế của gông xiềng Thiên Đạo.
Từ Huyền đạt đến mức này là vì Thiên Đạo nể mặt “khôi phục trật tự” của hắn nên mới cho hắn đặc quyền.
Nếu đổi thành những người khác.
Giới hạn trên thế giới đều kẹt lại ở nửa bước Luyện Thần Hoàn Hư.
Không có cách nào tiến bước lên thêm.
Chỉ là đối với những nhân sĩ giới tu luyện đương thời thì dù có hạn chế này hay không cũng không có ý nghĩa gì...
Sau khi kết thúc livestream.
Từ Huyền dẫn theo Tử Nam và Chu Yếm trở lại núi Tiểu Cô.
Lúc này, trên núi Tiểu Cô đã trồng không ít quả Xích Linh, lúa Thất Tuệ và Trà Thần Tiên.
Từ Huyền lấy hai loại hạt giống linh thực có được từ hội giao lưu ra rồi tìm một mảnh đất trống gieo xuống.
Sau khi truyền công đức vào.
Hai chủng thực vật mọc lên từ trong đất.
Một cây trong đó có lá xếp thành từng lớp, hoa màu vàng, thoạt nhìn tương tự như quả của cây tơ hồng.
Từ Huyền toát ra tên gọi của thứ này trong đầu.
Chính là cỏ Ngọc tiếng tăm lừng lẫy thời thượng cổ!
Cỏ Ngọc này cũng có lai lịch to lắm đấy.
Nghe đồn thời thượng cổ có một ngọn núi Cô Dao.
Con gái của Thiên Đế đã chết trên ngọn núi này, sau khi nàng chết thì hóa thành loại cỏ Ngọc ấy.
Hiệu quả của cỏ Ngọc cũng rất thú vị.
Khi người ta ăn xong, dung mạo sẽ không thay đổi.
Có điều “Khí chất” sẽ được gia tăng hết sức quỷ dị.
Hệt như rất nhiều nhân vật lớn hoặc người tài đức nổi tiếng, lúc xem qua ảnh chụp thì khá bình thường.
Nhưng lúc gặp được người thật lại mang đến cho người ta cảm giác rất đặc biệt.
Khiến người ta vừa gặp một lần đã dễ dàng nảy sinh thiện cảm.
Người có tinh thần ý chí yếu một chút có khi sẽ “cúi đầu bái lạy” luôn.
Đây chính là ý nghĩa của nó.
Cây linh thực khác là một đóa hoa màu đỏ kỳ dị.
Từ Huyền mỉm cười.
Có lẽ tất cả mọi người đã từng nghe qua tên của loài hoa này.
Chính là hoa Mạn Châu Sa đại danh đỉnh đỉnh.
Cũng chính là hoa Bỉ Ngạn trong truyền thuyết.
Đương nhiên, đó không phải là loại hoa được bày bán đầy ở các chợ cây cảnh và chim chóc hiện nay.
Nghe đồn hoa Bỉ Ngạn này có thể khơi gợi ký ức không trọn vẹn của linh hồn lúc còn sống. Không ngờ ở dương gian vậy mà sẽ có hạt giống hoa Bỉ Ngạn...
Hơn nữa còn là loại chân chính sinh trưởng trên đường Hoàng Tuyền và tiếp dẫn linh hồn tinh thần của vong linh.
Từ Huyền lấy theo một cây cỏ Ngọc trở lại biệt thự.
Hắn định xem thử liệu loại cỏ Ngọc này có thật sự thần kỳ như trong truyền thuyết hay không.
Dù sao, thân là một bác sĩ tâm lý, muốn làm cho bệnh nhân trở nên nghe lời hơn sau khi trông thấy hắn là chuyện rất bình thường nhỉ...
Ban đêm cùng ngày.
Một chiếc Mercedes Benz G-Class lao vút từ đằng xa đến chân núi Tiểu Cô.
Cạch, cửa xe mở ra.
Một vị hòa thượng đầu trọc mặc tăng bào mở cửa xe taxi, bước xuống.
Sau đó nhanh chóng chạy đến bên kia mở cửa xe ra, cung kính nói: “Sư phụ, mời ngài xuống xe ạ.”
“Chúng ta đến nơi rồi.”
Một ông lão mặc áo bào đen ra khỏi xe Mercedes Benz G-Class.
Ông lão này quay mặt nhìn về phía núi Tiểu Cô, hít một hơi thật sâu, híp mắt lại.
Một lát sau mới thở ra thật dài.
“Đúng là một nơi tốt...”
“Không ngờ trong thời đại mạt pháp này lại còn một chỗ toát ra linh khí nhiều đến thế.”
“Nếu lão phu có được đạo trường tu luyện này từ sớm, nói không chừng cũng có thể đột phá Luyện Tinh Hóa Khí hậu kỳ giống hai lão bất tử của Long Hổ Sơn và Mao Sơn kia.”
Hòa thượng bên cạnh cười gằn, nói: “Sư phụ, không nghĩ tới có kẻ thật sự ngu xuẩn đến mức nói ra vị trí của mình.”
“Chờ đến khi chúng ta chơi chết tên Từ Huyền đó thì có thể chiếm ngọn núi này làm đạo trường cho ngài.”
Bốp!
Ông lão mặc áo bào đen vỗ một bàn tay lên cái đầu trọc lóc của gã.
Trên trán hòa thượng lập tức hiện lên vết lõm hình bàn tay, có thể trông thấy hình dáng rất rõ.
Có vẻ hộp sọ trong đầu cũng thay hình đổi dạng theo.
Một lúc sau, phần xương bị lõm vào đó mới dần dần khôi phục lại.
“Đần độn!”
Ông lão mặc áo bào đen mặt không đổi sắc, nói: “Cái gì gọi là ngu xuẩn.”
“Con mới chính là kẻ ngu xuẩn!”
“Đây là nhân tài có thể tạo ra linh thực!”
“Nếu hắn thức thời, vậy thì sau này hắn chính là tiểu sư đệ của con.”
“Con phải dùng thái độ thân thiết để đối xử với sư đệ nhà mình, không được động tí là kêu đánh kêu giết.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận