Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 218 - âm hồn uất ức nhất trong lịch sử (2)

“Cứ thế giam giữ anh ta chung phòng với đám người kéo bè kéo lũ đánh nhau nọ.”
“Đám người trong phòng giam không quen biết anh ta nên cho rằng anh ta là người của phe kia.”
“Thế là cả đám cùng nhau đánh anh ta để trút giận, không cẩn thận đánh chết anh ta......”
Khán giả xem live trong phòng live của Sở Sở nghe được chuyện này đều vô cùng thương tiếc.
“Tội quá đi! Người anh em này cũng quá thảm rồi......”
“Chậc chậc, chuyện này thật sự uất ức lắm đó....... oán niệm thấu tận trời xanh luôn!”
“Ặc, tại sao rõ ràng là câu chuyện bi thương như thế mà tôi còn có một tia xúc động muốn cười vậy nè… Có phải tôi hơi bị quá đáng rồi không?”
“Vị huynh đài này quá đáng ghê, người ta đã thảm như vậy mà cậu còn cười được......”
“Đúng là quá đáng thiệt đó, tôi đề nghị mỗi lần vị huynh đài kia xem livestream của bác sĩ Từ thì nên dùng hai cái điện thoại. Một cái để xem livestream, cái còn lại dùng để gõ mõ điện tử đi nha......”
“Người anh em lầu trên này, mỗi khi xem bác sĩ Từ livestream mà chỉ dùng tay gõ mõ điện tử thôi là chưa đủ đâu nhé, vẫn là xuống địa ngục okela hơn á. Tôi toàn chỉnh súng massage cầm tay fascial lên mức cao nhất không luôn......”
Cảnh sát Vương nghe xong cũng khẽ thở dài.
Anh chàng này cũng quá xui xẻo rồi. Nếu như anh ta không bị đánh chết ngoài ý muốn lúc trời tối......
Chờ thêm hai ngày nữa, mọi chuyện được tra rõ rồi thì chắc chắn anh ta sẽ được thả ra. Đáng tiếc không có nếu như......
Không thể phủ nhận, cảnh sát bọn họ không thể trốn tránh trách nhiệm trong chuyện này!
Ngay cả cảnh sát Vương tự mình nghe mà còn có loại xúc động muốn chửi mắng mấy tay cảnh sát đó một trận!
Bây giờ xem như anh ta đã hiểu rõ.
Chả trách gần đây lại có nhiều án oan, sai, giả như vậy.
Đây đều là do người kia đang trả thù trắng trợn mà!
Chẳng những trả thù cảnh sát mà đồng thời cũng trả thù những phạm nhân kia. Chỉnh bọn họ vào chỗ chết!
Cũng may chuyện này không diễn ra trong thời gian dài, vẫn chưa gây ra ảnh hưởng nghiêm trọng.
Những vụ án lớn ấy cũng không thể nào giải quyết xong trong thời gian ngắn, giờ vẫn còn cách khắc phục.
Từ Huyền mỉm cười: “Giờ anh hiểu rồi nhỉ?”
“Tôi nói các anh làm việc không cẩn thận, gây oan uổng cho người khác là không hề nói sai.”
Cảnh sát Vương thở dài: “Đúng vậy, việc này quả thực phải trách bọn tôi.”
....
“Tôi sẽ phụ trách thay vị đồng chí bị oan uổng này xử lý tốt những chuyện tiếp theo.”
Anh ta dừng lại một lát.
“Bác sĩ Từ, vậy hiện giờ nên làm thế nào?”
“Sau này, bọn tôi làm sao phá án nữa......”
Cảnh sát Vương cũng có chút cạn lời.
Anh ấy nghĩ kiểu gì cũng không ngờ được vậy mà lại có ngày bản thân phiền não vì thái độ nhận tội của nghi phạm quá tốt...
“Đừng nóng vội.”
Từ Huyền lấy ngón tay gõ hai lần lên bức tường bên ngoài phòng giam. Thoáng chốc, nhiệt độ xung quanh đột ngột giảm xuống!
Ánh đèn trên trần hành lang bắt đầu chớp nháy lúc sáng lúc tối.
Một thanh niên trẻ tuổi ở trạng thái gần như trong suốt bay ra khỏi vách tường. Nhìn lướt qua mặt ba người bằng ánh mắt lạnh lùng.
Cảnh sát Vương và Tống Sở Sở đều không nhịn được lùi lại một bước.
Rất nhiều khán giả xem live trong phòng live của Sở Sở thấy vậy thì ngơ ngác.
“Tình huống thế nào vậy? Sao tự nhiên trên màn hình xuất hiện một loạt mosaic (ghép mảnh) rồi?”
“Chẳng phải đây là livestream à? Còn có vụ mất đài nữa?”
“Có phải Sở Sở chỉnh camera thành hình thức trắng đen rồi không? Sao màn hình biến thành âm u quá vậy?”
“Mọi người có bị ngốc không đấy! Còn nhìn không ra tình huống hiện tại là gì nữa hả? Rõ ràng mosaic kia là âm hồn đó!”
“Đờ mờ! Hóa ra hình dáng của âm hồn giống với mosaic à? Mị lo mai mốt xem phim sẽ bị bóng đen tâm lý quá đi.”
“Tôi thật sự phục rồi! Lầu trên cmn đúng là nhân tài!”
Phụt…
Tống Sở Sở nhìn anh thanh niên trẻ tuổi đang bay phấp phới giữa không trung này thì đột nhiên không nhịn được cười phá lên.
Từ Huyền và cảnh sát Vương đều quay đầu nhìn cô với nét mặt kỳ quái.
“Ặc, thật ngại quá.”
Tống Sở Sở lúng túng nói: “Tôi thấy anh ta biến thành thế này nhưng trên mặt vẫn là biểu cảm uất ức giống như muốn khóc, nhất thời không kiềm chế được......”
Khóe miệng cảnh sát Vương khẽ giật.
Mỗi lần nghe thấy vậy đều có cảm giác như đang vả vào mặt cảnh sát bọn họ...
Anh thanh niên trẻ tuổi hơi trong suốt nghe được lời Tống Sở Sở nói thì sắc mặt cũng thoáng co quắp lại, trông như nổi lên cơn tức giận.
Nhưng anh ta khá kiêng dè Từ Huyền, nên không xông tới chỗ ba người.
Từ Huyền nhàn nhạt nói: “Hứa Tiểu Diêm.”
“Anh quên bạn gái anh rồi à?”
Sau khi nghe hắn nói như thế, trên mặt anh thanh niên trẻ tuổi hơi mờ lộ rõ vẻ bi thương.
Từ Huyền nói tiếp: “Bản thân anh chết rồi thì không định nghĩ tới cô ấy nữa?”
“Tôi biết anh vô tội.”
“Chẳng lẽ anh không muốn nhận được đền bù, bồi thường cho người nhà anh và bạn gái anh, để bọn họ có cuộc sống tốt đẹp hơn ư?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận