Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 930 - Sắc mặt cảnh sát Vương xanh lè.

Cảnh sát Vương ngây ra: "Cái gì?"
Từ Huyền ung dung nói: "Lúc đó cảnh sát Lục Dao vẫn còn ở nước ngoài."
"Vẫn chưa kịp truyền tình báo bản thân điều tra được về nước."
"Lúc anh ta và mấy tên buôn bột mì lái xe trên đường."
"Không cẩn thận bị chiếc xe vận tải cỡ lớn phía đối diện đụng phải."
“Lúc đó trên xe bao gồm cả anh ta, cả người và xe đều chết tại chỗ…” Cảnh sát Vương im lặng.
Lúc này, tâm trạng anh ấy hơi phức tạp.
Cũng không biết nên cảm thấy may mắn trước khi chết đồng nghiệp đó chưa chịu phải bất kỳ giày vò nào. Hay là nên cảm thấy tiếc nuối về cách chết nghẹn khuất của anh...
"Bác sĩ Từ, cảm ơn anh!"
Cảnh sát Vương thở dài một tiếng.
Anh ấy nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng! Lục Dao hy sinh ở nước ngoài. Hơn nữa nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành.
Vậy chẳng phải là, nếu như không phải Từ Huyền nói ra, thì nội bộ cảnh sát bọn họ sẽ hoàn toàn không biết tình hình của anh. Thời gian lâu dài, thậm chí cũng không còn ai nhớ sự tồn tại của nội ứng này!
Nếu như không phải lần này anh ấy đến tìm Từ Huyền dò hỏi. Ở trong mắt người khác.
Có thể Lục Dao mãi mãi là một tên buôn bột mì...
"Đúng rồi, bác sĩ Từ, anh vừa nói."
"Chuyện ma trong cục chúng tôi sao lại liên quan đến Tiểu Lục vậy?"
"Chẳng phải anh ta chết ở nước ngoài à?"
"Hơn nữa... sao anh ta lại gây chuyện ở trong cục?"
"Lẽ nào bất mãn với lãnh đạo?"
"Chúng tôi cũng không biết anh ta chết mà..."
Từ Huyền mỉm cười nói: "Chết ở bên ngoài không thể trở về à?"
"Anh ta không chỉ tự trở về, hơn nữa còn hoàn thành nhiệm vụ..."
Từ Huyền nói rõ ràng như vậy, cuối cùng cảnh sát Vương cũng hiểu ra!
Anh ấy trừng to mắt: “Bác sĩ Từ, lẽ nào... lẽ nào mấy con ma trong cục…” Từ Huyền gật đầu: “Đúng vậy.”
"Cho dù cảnh sát Lục của các người đã chết cũng không quên nhiệm vụ của mình."
“Anh ta đã phí thời gian rất lâu, cách trăm sông nghìn núi, áp giải mấy tên bán bột mì chết trong xe với anh ta nghìn dặm xa xôi trở về nước.”
"Đồng thời còn đưa vào phòng giam của cục các người."
"Tuy lúc anh ta còn sống chưa hoàn thành nhiệm vụ, sau khi chết, cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ này…"
Nói chung.
Phần lớn con ma, sau khi chết một thời gian sẽ dần mất đi ý thức và trí tuệ. Ngoại trừ có hai tình hình đặc thù.
Một là trời sinh tính chất khá đặc thù, ví dụ như Bạch Thất, Vương Hổ Bát. Thiên phú dị bẩm, mệnh cách đặc thù.
Loại thứ hai chính là có chấp niệm đặc biệt mạnh mẽ vẫn chưa hoàn thành! Cảnh sát Lục Dao chính là loại thứ hai.
Cho dù mấy tên bán bột mì đã chết biến thành con ma, anh cũng phải bắt bọn họ lại, đưa về... Nhưng đáng tiếc.
Anh đã hoàn thành nhiệm vụ này.
Đáng tiếc đồng nghiệp khác của anh trong cục lại không có năng lực quản những con ma phạm nhân này. Dẫn đến hiện tại hỗn loạn... cảnh sát Vương hít sâu một hơi, viền mắt có chút ửng đỏ.
Cảm giác hình như có một ngụm máu nóng đang mắt kẹt ở trong cổ họng.
Dù cho anh ấy làm cảnh sát nhiều năm, đã nhìn thấy nhiều nhân tính thiện ác, đã sớm luyện trái tim cứng rắn như sắt. Nhưng cũng khó tránh khỏi dâng lên nhiệt huyết khi đối mặt với đồng nghiệp tốt này.
Cảm động rối tinh rối mù.
Đáng tiếc, đồng nghiệp tốt như vậy, sao lại chết rồi...
Cảnh sát Vương thở dài: "Anh ta là một cảnh sát tốt, một đồng chí tốt, người dân sẽ nhớ đến anh ta."
Từ Huyền mỉm cười gật đầu: "Anh nói rất đúng."
"Cho nên bây giờ anh ta vẫn tiếp tục bắt tội phạm."
"Không chỉ là mấy tên bán bột mì."
"Khu vực gần đây của các người, chỉ cần là con ma từng làm chuyện xấu, sau khi bị anh ta bắt, đều đưa vào trong cục."
"Những con ma này, lúc còn sống làm chuyện ác, sau khi chết phần lớn đều là ác quỷ."
"Sau này, số lượng con ma như vậy trong cục các người sẽ ngày càng nhiều..."
"Chậc..."
Sắc mặt của cảnh sát Vương mới khen đồng chí tốt không khỏi tái mét.
"Điều này... điều này..."
Vẻ mặt cảnh sát Vương đau khổ nói: "Bác sĩ Từ à, anh có thể nói với Tiểu Lục không cần làm điều đó đâu."
"Nếu anh ta đã chết, vậy thì hãy hưởng thụ cuộc sống về hưu đi."
"Đợi sau khi tôi trở về, sẽ báo tình hình này lên trên, xin cho anh ta một danh sách liệt sĩ."
"Đến lúc đó, trợ cấp liệt sĩ và phí an ủi chăm sóc gì đó đều sẽ có."
"Thật sự không được, xin cho anh ta thêm một phần lương hưu cũng không phải là không được."
Cảnh sát Vương cũng bất đắc dĩ.
Anh ấy là một cảnh sát tốt, không phải là không có tinh thần trách nhiệm.
Nhưng có là cảnh sát tốt chăng nữa, cũng chỉ bắt kẻ hiềm nghi người phạm tội sống sờ sờ. Con ma gì đó, bắt đến cũng không cách nào tra thẩm được…
Huống hồ còn là ác quỷ... Vừa nghe hai chữ đó đã cảm thấy đáng sợ hiểu không! Cảnh sát bọn họ cũng sợ quỷ!
Từ Huyền cười nhạt, gật đầu nói: "Được."
"Vậy tôi sẽ đi nói chuyện với anh ta cùng anh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận