Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 506 - Cánh cửa thần kỳ gì, đây là lối đi cho nhân viên.

Hai chúng ta nói cùng một chuyện hả?
Sau khi cúp máy, Từ Huyền ung dung bước ra khỏi biệt thự trên núi Tiểu Cô. Sau đó -- bắt đầu bố trí trận pháp.
Trận pháp này chính là trận pháp không gian trong tấm thẻ ngọc hắn đã lấy được từ hội giao lưu. Nói một cách chính xác, hẳn nên gọi là trận pháp truyền tống.
Từ Huyền cũng không dám xác định loại trận pháp thượng cổ này có thể vận hành bình thường dưới phép tắc thiên địa thời nay không. Cho nên trước hết hắn thử tiến hành một vài thí nghiệm đơn giản.
Không ít vật liệu dùng để dựng nên trận pháp đều là “rác thải” mà Từ Huyền đổi được ở hội giao lưu.
Sau khi được Từ Huyền truyền công đức vào, những thứ “rác thải” này lại trở nên tràn đầy linh tính!
Tốn hết khoảng thời gian dài, rốt cuộc hắn đã bố trí xong một nửa trận pháp.
Lối ra vào trận pháp đặt ngay trong biệt thự. Sau khi hoàn thành việc bố trí một nửa này, Từ Huyền dẫn Tử Nam và Chu Yếm đi vào phòng tư vấn.
Bố trí tiếp một nửa trận pháp còn lại.
Thời điểm sắp bố trí xong, Tống Sở Sở cũng tới.
Cô tò mò xáp lại gần: “Ông chủ, anh đang làm gì đó?”
Lúc này, Từ Huyền trở tay, vài quả Xích Linh xuất hiện trong tay hắn.
Hắn khẽ động tâm niệm, những quả Xích Linh này lập tức biến thành nước trái cây.
Nước ép phối hợp với vật liệu trận pháp cung cấp linh lực cần thiết cho trận pháp truyền tống.
Thình lình, Tống Sở Sở nhìn thấy trên vách tường của phòng tư vấn xuất hiện một thứ kỳ dị trông như “cửa”. Nó thật sự giống cánh cửa y như đúc.
Dường như bên trong “cửa” là một nơi khác. Hơn nữa, nơi đó còn khá quen.
“Vãi chưởng!”
Cô bỗng sực nhớ, đôi mắt trợn tròn.
Đây móa nó không phải chính là biệt thự trên núi Tiểu Cô đấy à! Cô thử bước vào “cánh cửa thần kỳ” thăm dò.
Chốc lát sau, cô ngạc nhiên phát hiện mình quả thực đã xuất hiện trên núi Tiểu Cô, còn có thể nhìn thấy mấy cây quả Xích Linh ngoài cửa sổ biệt thự!
Từ Huyền cũng bước qua “cửa” và đi vào biệt thự.
Tống Sở Sở trợn mắt há hốc mồm: “Ông ông... ông chủ, sao anh tạo ra được cánh cửa thần kỳ hay thế?”
Cô biết ông chủ nhà mình thần thông quảng đại.
Nhưng thế này có phải hơi quá rồi không?
Chẳng lẽ thân phận thật sự của ông chủ nhà mình là chú mèo ú màu xanh thích chìa bàn tay tròn ủm của mình ra với người khác á?
Từ Huyền liếc mắt nhìn cô, nhếch khóe miệng: “Cánh cửa thần kỳ gì, đây là lối đi cho nhân viên.”
Tống Sở Sở đen mặt: “Ông chủ, không bằng anh cứ nói tôi bị thôi miên đi còn tốt hơn.”
Từ Huyền mỉm cười gật đầu: “Có lý.”
“Đúng lúc tôi là bác sĩ tâm lý, biết thôi miên cũng là chuyện hợp lý.”
Khóe miệng của Tống Sở Sở co giật.
Đúng là nói có đạo lý… khiến cô không phản bác được.
Chỉ là, Tống Sở Sở cũng cảm thấy lối đi cho nhân viên này quả thật không tồi. Khi danh tiếng của Từ Huyền ngày càng lớn.
Bên ngoài phòng tư vấn, một đám người dạt ra như thường lệ.
Dù rất nhiều người biết là không vào được, cũng muốn đến thử vận may, thử đôi chút. Lỡ như thành công thì sao?
Khiến Tống Sở Sở đi lại cũng bất tiện. Đợi sau khi hai người họ trở về phòng tư vấn.
Tống Sở Sở nhẫn nhịn nửa ngày, cuối cùng không khỏi mở miệng.
"Đúng rồi, ông chủ. Sao hôm nay trông anh hơi... hơi đặc biệt vậy?"
Ánh mắt cô nghi ngờ nhìn chằm chằm vào mặt của Từ Huyền.
Ông chủ này của cô vốn khí chất hơn người.
Đặt trong một đám người là kiểu liếc mắt sẽ được người ta chú ý đến.
Nhưng không biết tại sao, cô luôn cảm giác hôm nay khí chất của ông chủ nổi bật hơn. Rõ ràng là mắt, mũi, miệng đều không thay đổi.
Nhưng hết lần này đến lần khác lại có loại thay đổi “thay da đổi thịt”. Giống như tiên nhân hạ phàm. Khiến người ta vừa gặp đã khó quên.
Từ Huyền cười nhạt, không trả lời.
Tống Sở Sở thấy không hỏi ra được đáp án thì không hỏi nữa. Cô ngoan ngoãn chạy đi, tiếp tục dạy Tử Nam học.
Đúng lúc này, cánh cửa phía bên kia đột nhiên vang lên âm thanh.
"Bác sĩ Từ? Bác sĩ Từ?"
"Hả? Cửa mở mà? Tại sao không có ai vậy?"
Sau khi Từ Huyền và Tống Sở Sở đi về phòng tư vấn từ trong cánh cửa. Thì nhìn thấy cảnh sát Vương đang nhìn quanh bốn phía trong phòng tư vấn. Bên cạnh anh ấy còn có mấy người khác.
Là một nam một nữ trung niên và một bà cụ. Thoạt nhìn sắc mặt của ba người họ đều mang theo đau buồn phẫn nộ.
Sau khi cảnh sát Vương nhìn thấy Từ Huyền và Tống Sở Sở thì trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.
Anh ấy cau mày nói: "Bác sĩ Từ, là tôi nhớ nhầm à?"
"Tôi nhớ mấy lần trước đến đây, không thấy nơi này có căn phòng."
Từ Huyền mỉm cười: "Anh nhớ không sai."
"Cánh cửa này mới được mở đó."
Cảnh sát Vương thoáng có tí ngạc nhiên.
Cánh cửa trên bức tường này không phải là thông với ngoài phố ư?
Chỉ là anh ấy cũng không đắn đo chi tiết này, vô ý thức cho rằng là bản thân đã nhầm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận