Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 718 - Thần cây á? Quỷ cây còn tạm được! (1)

Chỉ thấy thế mà phần rễ của cây non ấy lại bao chặt một thứ gì đó to bằng con mèo con. Ngay từ đầu ông còn chưa nhận ra, theo bản năng nhấc nó lên gần mặt để quan sát kỹ.
Ai dè vừa nhìn là thôi rồi.
Chỉ thấy hai con mắt to đang nhìn chằm chằm vào ông! Hoàng Hâm bị dọa cho vội vàng quăng cái thứ đó đi! Đến lúc này, ông mới phát hiện...
Con mẹ nó, đó thế mà lại là thi thể của một đứa bé sơ sinh!
Điều kinh khủng nhất là, máu thịt toàn thân đứa bé sơ sinh này cũng đã nhăn nhúm và biến thành màu đen, giống như một cái xác khô. Thế nhưng cặp mắt kia lại trông vẫn mới mẻ chắc nịch.
Đến cả tơ máu trên nhãn cầu cũng có thể nhìn thấy rõ ràng...
Thậm chí còn có thể cảm nhận được loại ánh mắt oán độc từ trong cặp mắt đó nữa.
Triệu Khả Nhan cũng hoảng sợ vô cùng: “Bác sĩ Từ, đây... đây là cái thứ quỷ quái gì vậy!”
Vừa nghĩ tới việc ngày nào bà cũng ngủ ở bên cạnh thứ này lâu như vậy.
Sắc mặt của bà cũng có chút trắng bệch...
Từ Huyền cười như không cười nói: “Hẳn là hai người đã nghe nói về nuôi tiểu quỷ rồi nhỉ?”
Hai người này đều có sự hiểu biết nhất định đối với huyền học.
Từ Huyền vừa nói thế, hai người lập tức nhận ra ngay!
Cái gọi là nuôi tiểu quỷ, nghe thì có chút giống với cúng Quỷ Tiên, nhưng thật ra thì cả hai không giống nhau tí nào.
Quỷ Tiên, hư vô mờ mịt không có thực thể.
Mà nuôi tiểu quỷ, thì lại là dùng bí pháp để luyện chế đứa trẻ con không tử vong một cách bình thường, sau đó lại cung phụng nó, đòi hỏi sự phù hộ từ nó.
Chỉ là phương thức ấy vô cùng hung hiểm! Hơi không cẩn thận chút thôi là sẽ bị phản phệ!
Ví dụ như mấy thứ búp bê Kumanthong được lưu truyền từ Xiêm La (Thái Lan), tuy nói cụ thể thì kỹ thuật thủ pháp không giống nhau, nhưng cơ bản thì nó không khác nhau nhiều lắm.
Hoàng Hâm trừng to mắt, ngơ ngác nói: “Triệu Khả Nhan, em em... em bái Thần còn chưa tính.”
“Tại sao đến cả thứ tà môn như thế này mà cũng làm vậy?”
Triệu Khả Nhan cũng có chút điểm nóng nảy: “Tôi không biết. Bác sĩ Từ, tôi thật sự không biết...”
Từ Huyền ung dung nói: “Chị đúng là không biết thật.”
“Có điều nói từ trên thực tế thì chị cũng đúng là đã nuôi con tiểu quỷ này một khoảng thời gian...”
“Chị còn nhớ rõ tại sao chị lại nuôi cái cây này chứ?”
Đồng tử Triệu Khả Nhan nhất thời co rụt lại: “Tôi nhớ.”
Bà lẩm bẩm nói: “Lúc đó khi tôi thỉnh cái cây này về thì được báo là.”
“Tại quê nhà bản địa của cái cây này, hàng năm đều có thổ dân dùng máu để thờ cúng nó.”
“Nếu như muốn cây non được cấy ghép ấy linh nghiệm, cứ cách một khoảng thời gian là lại phải dùng máu tươi làm chất dinh dưỡng...”
“Tốt nhất vẫn là máu tươi của mình.”
Bà nói đến đây thì đều hiểu cả, ánh mắt nhìn chằm chặp vào Từ Huyền: “Bác sĩ Từ…”
“Cho nên thứ tôi cúng tế không phải cây mà là con tiểu quỷ này ư?”
“Tôi bị người ta lừa rồi?”
Nói đến đây, biểu cảm trên mặt bà đã có chút không giấu được phẫn nộ: “Rốt cuộc là ai đang hại tôi thế?”
Từ Huyền thản nhiên nói: “Là ai đã hại chị, lẽ nào chính chị không biết à?”
“Chị sẽ không nhớ kỹ cái cây này đến bằng cách nào chứ?”
Triệu Khả Nhan nhất thời ngẩn ra, cũng không nói gì nữa...
Chỉ là đột nhiên quay ngoắt sang nhìn lên mặt Hoàng Hâm, ánh mắt có chút kỳ quái.
Hoàng Hâm ở bên cạnh nghe mà đều có chút nóng nảy, thấy ánh mắt ấy của Triệu Khả Nhan thì không hiểu ra sao.
Ông cau mày nói: “Sao em lại dùng ánh mắt đó nhìn tôi thế?”
“Đúng rồi, bác sĩ Từ, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
“Hai người đừng thần thần bí bí như thế được không?”
“Rốt cuộc là ai? Tại sao phải hại Tiểu Triệu thế?”
Từ Huyền cười như không cười nói: “Chị ấy nhìn anh, đương nhiên là bởi vì chuyện này có liên quan đến anh rồi.”
Hoàng Hâm sửng sốt: “Liên quan đến tôi ư?”
“Chuyện đó thì liên quan gì đến tôi chứ?”
Từ Huyền: “Anh còn nhớ rõ mấy năm trước, khi anh và vợ anh còn chưa ly dị, có một lần hai người ra nước ngoài du lịch.”
“Vẫn còn đi Hắc châu săn thú.”
Hoàng Hâm cau mày gật đầu nói: “Đúng là có chuyện đấy.”
Từ Huyền mỉm cười nói: “Vậy sao bây giờ anh lại quên mất.”
“Trong lần đi chơi ấy hai người có đến một bộ lạc, hướng dẫn du lịch địa phương giới thiệu cho anh về một thần cây.”
“Cái cây non này chính là lấy xuống từ thần cây kia...”
Hoàng Hâm sửng sốt: “Có chuyện như thế ư? Sao tôi lại không nhớ thế?”
Từ Huyền mỉm cười: “Đương nhiên là anh không nhớ được rồi.”
“Bởi vì tuy anh cũng coi như là một người tương đối mê tín.”
“Có điều anh mê tín thì mê tín đấy, nhưng anh cũng là một người Long quốc rất truyền thống.”
“Ông chủ Hoàng anh vô cùng tự tin với văn hóa ở trong nước.”
“Cho rằng chỉ có huyền học lưu truyền xuống từ mấy nghìn năm ở trong nước mới là mê tín đúng chuẩn. Vô cùng bác đại tinh thâm, thần bí khó lường.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận