Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 283 - Khổ cực công tác hơn 400 năm, cũng chỉ đủ cho con khỉ ăn mấy miếng (1)

“Khéc ~”
Chu Yếm bị giật mình sợ hãi mãnh liệt nhảy dựng lên, cấp tốc trốn ra phía sau của Từ Huyền, tận lực co cơ thể không ngừng run rẩy của mình lại thành một đoàn. Trong ánh mắt nó còn lộ ra vẻ khẩn trương.
Một lát sau, nó phát hiện bên ngoài đã không còn tiếng sấm nữa. Lúc này, nó dường như đã hiểu là chuyện gì xảy ra. Nó ngẩng đầu, dùng ánh mắt u oán nhìn chằm chằm vào Từ Huyền.
Từ Huyền lại mỉm cười vỗ đầu của nó lần nữa: “Đi, lấy chén nước tới đây.”
Lúc này, Chu Yếm rốt cuộc hiểu chuyện.
Nó bất đắc dĩ đứng dậy, cầm ly lên rót đầy nước và đưa tới trước mặt Từ Huyền.
Vãi!
Tống Sở Sở đều kinh ngạc. Thế mà có thể làm vậy thật à? Huấn luyện khỉ đơn giản như vậy ư?
Càng làm cho cô thấy khiếp sợ là, Từ Huyền sờ đầu của con khỉ này.
Sau đó không biết hắn lấy từ nơi nào trên người ra một trái cây màu đỏ và đưa đến cho nó. Biểu cảm trên mặt Chu Yếm có chút xoắn xuýt.
Giống như là đang suy nghĩ, giữa tiết tháo của mình và ăn quả này thì cái nào quan trọng hơn?
Một lát sau, nó rốt cuộc suy nghĩ kỹ.
Nó không do dự nữa, lập tức cầm lấy quả đỏ ăn hai miếng rồi nuốt xuống. Sau khi ăn xong, trên mặt vẫn còn lộ ra vẻ mê say.
Từ Huyền mỉm cười nhìn tất cả mọi chuyện.
Hắn lại đưa ra tay, nhẹ nhàng sờ đầu của nó.
Lúc này đây, Chu Yếm trở nên nghe lời hơn rất nhiều, dù cho Từ Huyền sờ nó cũng sẽ không tỏ vẻ chống cự. Từ Huyền mỉm cười: “Nâng đầu cao hơn một chút, tư thế này khó chịu.”
Chu Yếm kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, trong ánh mắt còn có chút khiếp sợ và tức giận. Ánh mắt ấy dường như là đang nói.
Đại gia ta cho ngươi sờ đã là không tệ lắm rồi, lại còn muốn nhiều hơn nữa á?
Nhưng mà, nó vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện.
Ở trong tay Từ Huyền lại xuất hiện một quả màu đỏ. Chu Yếm không nói hai lời, cầm lên gặm hai miếng đã ăn xong xuôi.
Sau đó nó lộ ra một nụ cười nịnh nọt, ngoan ngoãn đứng thẳng người dậy.
Khiến tay Từ Huyền không cần duỗi thẳng là có thể chạm được, có thể sờ thoải mái hơn một chút. Tống Sở Sở nhìn mà tròng mắt đều sắp rớt xuống!
Một quả đó ngày hôm qua bán với giá 1500 vạn! Hai quả chính là 3000 vạn!
Chỉ vì huấn luyện con khỉ thôi mà đã đi tong 3000 vạn luôn rồi ư? Ông chủ hắn, có phải là quá xa xỉ chút rồi không? Tống Sở Sở lại đột nhiên nghĩ đến một điểm.
Tiền lương mà Từ Huyền trả cho cô là mỗi tháng 6000.
Một quả có thể mướn cô 2500 tháng, 208 năm!
Khổ cực công tác hơn 400 năm, cũng chỉ đủ cho con khỉ này ăn mấy miếng là hết sạch luôn? Nghĩ như vậy, cô thiếu chút nữa tự bế!
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một giọng nói tang thương vang dội.
“Tiền bối bác sĩ Từ, lão hủ lại tới bái kiến ngài đây.”
Một người ông lão râu bạc trắng mặc trường bào, ống tay áo bồng bềnh, tiên phong đạo cốt đi tới từ bên ngoài.
Tống Sở Sở nhìn mà sửng sốt.
Thời buổi này, còn có người mặc quần áo như vậy à?
Nhưng mà đều đã lớn tuổi như vậy rồi, còn chơi cosplay á? Không thấy xấu hổ hả?
Ông lão ấy phát hiện Tống Sở Sở đang nhìn mình đầy tò mò, cũng mỉm cười gật đầu. Sau đó thì ông cung kính thi lễ với Từ Huyền.
Ông chính là cố vấn của Cục quản lý linh dị đã từng đến đây cùng với Số 9, Vương Tùng. Cũng là cao thủ đỉnh cấp chống đỡ trong Cục quản lý linh dị, sự tồn tại Luyện Tinh Hóa Khí trung kỳ! Sắc mặt của Tống Sở Sở có chút cổ quái.
Ông lão này, sợ không phải là tuổi tác cao nên đầu óc quả nhiên có một chút chút không thích hợp rồi nhỉ.
[Tiền bối bác sĩ Từ] là cách xưng hô thái quá gì thế?
“Ồ?”
Sau khi Vương Tùng thấy Từ Huyền thì trong lòng không khỏi thất kinh.
Không biết vì sao, ông cảm thấy Từ Huyền mang đến cho mình một loại cảm giác càng thêm sâu không lường được so với lần trước đó. Trong lòng của ông vừa khiếp sợ lại vừa nghi hoặc.
Cách thời điểm ông đến đây lần trước mới trôi qua bao lâu chứ? Còn chưa tới một tháng nữa!
Thời gian ngắn như vậy, tu vi lại có tiến bộ. Đừng nói là tại thời đại thiếu thốn linh khí như bây giờ, cho dù là tại thượng cổ thì đó cũng là như nằm mơ!
Vương Tùng đè xuống sự khiếp sợ trong lòng, cung kính nói: “Tiền bối bác sĩ Từ, lần này lão hủ tới là có chuyện muốn cầu ngài.”
Từ Huyền mỉm cười: “Lần trước ta đã nói tất cả rồi, nơi này của chúng tôi không thuê người già.”
Tống Sở Sở lại khiếp sợ lần nữa.
Ông lão này đều đã lớn tuổi như vậy rồi, thế mà còn muốn đến đoạt công tác với cô nữa chứ!
Sắc mặt của Vương Tùng có chút xấu hổ: “Nếu không có cơ duyên này thì thôi quên đi.”
Vừa nãy sau khi ông bị biến hóa của Từ Huyền làm cho chấn động thì xác thực là lại nổi lên một chút tâm tư, muốn khẩn cầu Từ Huyền thu ông bên người thêm lần nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận