Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 787 - Học sinh của tôi bị ma ám (1)

“Nhưng chúng ta nên giải quyết vấn đề trước đã.”
Trên mặt ông lão lập tức lộ vẻ sầu khổ.
“Ầy, thật ra, nói đến cũng tại tôi.”
“Tôi có nuôi một con chó địa phương tên là A Tài.”
“Mấy hôm trước, do tuổi tác nó đã lớn, lúc băng qua đường, không cẩn thận bị xe cán chết.”
“Bởi vì đã nuôi mấy chục năm, từ lúc nó vừa ra đời đã ôm về, nên tôi thương nó lắm.”
“Thế là tôi không nỡ ném đi, chôn nó trong sân.”
“À, chính là cái gò đất nhỏ ngoài kia đấy.”
“Nào ngờ, hôm sau cháu tôi lại nằm lăn trên đất, nhìn tôi rồi học tiếng chó sủa...”
“Hơn nữa còn lắc đầu, vẫy đuôi...”
“Bác sĩ Từ, tôi cũng có xem livestream của ngài.”
“Loại chuyện này, tôi vừa nhìn đã hiểu, tuyệt đối là bị A Tài quấn thân rồi!”
“Tôi giật nảy mình.”
“Nếu không nhờ đúng lúc cuối tuần, suýt nữa tôi đã xin cho thằng bé nghỉ học rồi. Tôi cũng không dám cho thằng bé đến trường trong trạng thái này.”
“Trước đó, tôi từng rút thưởng trong thời gian livestream của ngài, muốn liên hệ với ngài. Đáng tiếc không rút trúng.”
“May mà cô Tống đã nói cô ấy có quen biết một vị chuyên gia trong lĩnh vực này, có thể nghĩ cách giúp tôi.”
“Ngàn vạn lần không ngờ tới, chuyên gia cô ấy nói lại chính là bác sĩ Từ ngài!”
“Sớm biết cô ấy quen ngài, tôi đã chẳng cần phải lo lắng đến vậy.”
Tống Vũ Nguyên ở bên cạnh nghe được thì sắc mặt không khỏi trở nên kỳ quái.
Cô chỉ biết học sinh này bị ma ám. Vốn không hề nghĩ tới vậy mà là hồn ma của một chú chó nhỏ. Nhưng loại chuyện này không phải không thể xảy ra.
Dù sao, thời điểm Từ Huyền livestream còn từng phát sinh vài chuyện thú vật đầu thai quay về báo ân. Xuất hiện hồn ma của một chú chó cũng rất bình thường.
Ông lão sốt ruột hỏi: “Bác sĩ Từ, hiện tại, vấn đề của cháu tôi có lớn lắm không?”
Từ Huyền gật đầu: “Rất lớn.”
“Nếu ông trì hoãn thêm vài ngày, rất có thể cháu trai ông sẽ phải chết...”
Hắn vừa dứt lời, sắc mặt ông lão và cả Tống Vũ Nguyên bỗng chốc thay đổi.
Tống Vũ Nguyên hết hồn, hồn ma chú chó này hung ác đến thế ư?
Ông lão run rẩy: “Không đến mức vậy chứ!”
“Xưa nay, A Tài nhà tôi chưa từng làm ai bị thương...”
“Tại sao lại... sao có thể như vậy được...”
“Bác sĩ Từ, tôi chỉ có một đứa cháu trai này thôi, cầu xin ngài nhất định phải cứu thằng bé...”
Từ Huyền cười nhạt: “Lão nhân gia, ngài đừng lo lắng.”
“Bây giờ, tôi lập tức đi giải quyết cho ông.”
“Đi thôi.”
Nói xong, hắn và Tống Vũ Nguyên cùng đi về phía phòng của cậu học sinh. Đến cửa phòng, Từ Huyền nói: “Lão nhân gia, ngài tránh đi trước một lát.”
“Để tôi và cô Tống nói chuyện với cậu ấy là được.”
Ông lão liên tục gật đầu.
Tống Vũ Nguyên mở cửa.
Trong phòng, một nam sinh học cấp 3 mười mấy tuổi đang ngồi trước máy vi tính, tập trung tinh thần nhìn vào màn hình.
Trước mặt cậu ấy bày một đống đồ ăn vặt, còn có một cuộn giấy vệ sinh. Thỉnh thoảng cậu ấy sẽ vốc một nắm khoai tây chiên lên bỏ vào miệng, cực kỳ nhập tâm.
Tống Vũ Nguyên liếc nhìn nội dung trên màn hình, sắc mặt thoáng kỳ quái.
Trên màn hình là ghi hình livestream của Từ Huyền...
Từ Huyền cũng không nhịn được cười rộ lên.
Đúng là trùng hợp thật. Không ngờ cả nhà này đều là fans của hắn...
Tống Vũ Nguyên ho khẽ rồi nói: “Vương Tiểu Lâu.”
“Ai kêu tôi đó?”
Vương Tiểu Lâu vô thức quay đầu. Vừa nhìn đã hốt cả hền.
Cậu ấy vậy mà trông thấy cô chủ nhiệm lớp xuất hiện trong phòng mình! Cậu ấy lập tức hoảng hốt, vội vã đứng dậy.
Nhưng một lát sau lại phát hiện sau lưng chủ nhiệm lớp mình còn một người đàn ông. Hơn nữa, người này trông cực kỳ quen mắt...
Vương Tiểu Lâu trợn mắt há mồm nói: “Bác... bác sĩ Từ?”
Bốp!
Cậu ấy tự cốc mạnh lên đầu mình, cho rằng bản thân đang nằm mơ!
Hiện tại, Từ Huyền được xem như streamer nổi tiếng khắp cả nước.
Chủ nhiệm lớp và bác sĩ Từ cùng lúc xuất hiện trong phòng mình! Cảnh tượng này quá ảo ma!
“Bác sĩ Từ, cô Tống, sao hai người đến nhà em?”
Vương Tiểu Lâu căng thẳng, tay chân luống cuống.
Tống Vũ Nguyên ho khan.
“Là cô nhờ bác sĩ Từ đến đấy! Ông em nói em xảy ra vài vấn đề.”
Nói rồi cô nháy mắt ra hiệu cho Từ Huyền, sau đó lui về sau một bước.
Suy cho cùng, tuy cậu nhóc trước mắt này là học sinh của cô, nhưng cậu ấy cũng đang bị ma ám. Hơn nữa còn là hồn ma của một con chó, cô to gan cách mấy cũng không dám đến gần.
Từ Huyền mỉm cười nói: “Ông em nói em bị A Tài nhà em quấn thân.”
“Nên anh và cô chủ nhiệm em mới đến đây.”
Sắc mặt Vương Tiểu Lâu cứng ngắc trong tích tắc: “Ể?”
“Em... Em không có mà? Khụ khụ, chắc là ông em hiểu lầm thôi.”
Tống Vũ Nguyên nhíu mày.
Cô thấy cậu học sinh này rất bình thường, dáng vẻ giống như không có vấn đề gì...
Cô hỏi: “Vậy sao ông em nói em lăn lộn trên mặt đất, học tiếng chó sủa?”
Vương Tiểu Lâu không được tự nhiên, không kìm được co quắp ngón chân cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận