Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 1085 - Trình độ đánh bài tây quá tốt khiến hàng xóm tức giận?

“Các cơ sở như: Bệnh viện, trường học, siêu thị, tàu điện ngầm gì đó đều không có thì thôi không nói.”
“Trời vừa tối, cả tòa nhà chỉ có thể nhìn thấy vài hộ gia đình có ánh sáng hắt ra từ cửa sổ...”
“Bác sĩ Từ, tôi không nói phóng đại lên đâu, từ lúc tôi chuyển vào đó ở đến nay đã nhiều năm rồi.”
“Mà chưa từng gặp được hàng xóm sát vách nhà tôi lấy một lần...”
“Ít nhất tôi đã chi tiền, còn có được một nơi để ở.”
“Còn anh ta lại không ở nơi này, cũng không cho thuê lại.”
“Bây giờ, giá nhà cũ bán lại còn giảm đi một chút so với lúc tôi mới mua.”
“Quả là cái hố trời đúng nghĩa...”
Từ Huyền cười nhạt, lắc đầu nói: “Anh sai rồi.”
“Tuy anh không thấy người.”
“Nhưng những hàng xóm của anh ngày nào cũng ở yên trong nhà.”
“Chỉ là bọn họ tương đối hướng nội, thích yên tĩnh.”
“Từ đó đến giờ chưa từng ra ngoài.”
Chàng trai cường tráng xăm đầy cánh tay sửng sốt. Bọn họ? Không phải anh ta thôi hả?
Chẳng lẽ hàng xóm sát vách còn có người nhà? Thế sao xưa nay anh chưa bao giờ chạm mặt?
Cho dù họ thích yên tĩnh cách mấy, từ đó đến giờ chưa từng ra ngoài cũng lố quá rồi đấy? Hơn nữa, bình thường anh cũng không thấy nhà sát vách đặt thức ăn ngoài gì cả...
Từ Huyền nói tiếp: “Ngoài ra, người mua nhà này chẳng những không lỗ mà còn kiếm được không ít nhờ vào căn nhà...”
Chàng trai cường tráng xăm đầy cánh tay trừng to mắt: “Đờ mờ, sao có thể vậy được?”
“Anh ta, anh ta kiếm tiền bằng cách nào?”
Từ Huyền nói: “Lúc đó, người mua nhà sát vách anh cũng giống anh, cảm thấy giá nhà sắp tăng lên.”
“Thế là anh ta lấy tất cả tiền tiết kiệm ra đặt cọc căn nhà này, định dùng nó để đầu tư.”
“Nhưng không lâu sau khi anh ta vừa nhận được nhà.”
“Thật không may, cha anh ta qua đời ngay lúc này.”
“Có điều, toàn bộ tiền trong nhà đã bị anh ta lấy ra mua nhà.”
“Sau khi thanh toán phí tổn tang lễ, anh ta không còn tiền an táng cha anh ta...”
Chàng trai cường tráng xăm đầy cánh tay lộ vẻ thương cảm.
Từ Huyền bình tĩnh nói: “Rơi vào đường cùng, anh ta nghĩ ra một cách.”
“Anh ta đã đặt hủ tro cốt của cha anh ta vào căn nhà trống này...”
Chàng trai cường tráng xăm đầy cánh tay lập tức trợn tròn mắt.
Đột nhiên anh nghĩ đến lời Từ Huyền vừa nói, không khỏi kêu lên: “Cái đệch.”
Khó trách hắn nói hàng xóm không thích ra ngoài, ngày nào cũng ru rú trong nhà. Ra ngoài cái rắm...
Lòng thương cảm anh chàng to con xăm đầy cánh tay vừa dâng trào lập tức bị đánh tan sạch sành sanh.
Anh khó chịu hỏi: “Người này mắc gì lại làm thế?”
“Nhà để ở, sao lại đặt tro cốt vào?”
Vừa nghĩ đến chuyện sát vách có tro cốt người chết, anh cảm thấy hết sức khó chịu.
Từ Huyền ung dung trả lời: “Ai bảo hàng xóm này của anh không có tiền làm gì?”
“Thời nay, mua một ngôi mộ ít gì cũng phải mười mấy vạn.”
“Lúc đó, người hàng xóm này của anh đã lấy hết tài sản ra mua nhà.”
“Trả tiền hàng tháng rất khó khăn.”
“Thật sự không có tiền.”
“Vừa hay chỗ này của anh tuy rẻ nhưng hoàn cảnh không tệ.”
“Hơn nữa còn yên tĩnh.”
Chàng trai cường tráng xăm đầy cánh tay lập tức sa mạc lời.
Từ Huyền nói tiếp: “Điểm không khéo là anh ta gặp phải một chuyện rất phiền phức.”
“Anh ta đổi việc khác, tiền lương giảm đi rất nhiều.”
“Đến cả thanh toán tiền hàng tháng cũng khó nhằn.”
“Thế là hàng xóm của anh lại nghĩ ra chiêu trò khác.”
“Dù gì đặt một hủ là đặt, đặt hai hủ cũng là đặt.”
“Anh ta dứt khoát đăng quảng cáo trên mạng, thu phí đảm bảo lưu giữ hủ tro cốt vĩnh viễn...”
“Một năm chỉ cần hai trăm tệ.”
“Hơn nữa một lần thu phí hơn mấy chục năm.”
“Ở những nghĩa trang thông thường, dù bỏ ra mười mấy vạn, thậm chí mấy chục vạn cũng chỉ có kỳ hạn hai mươi năm.”
“Sau khi hết kỳ hạn, nếu không gia hạn, tro cốt sẽ bị coi như vô chủ và có thể bị vứt thẳng tay.”
“Mà đặt trong nhà anh ta, ít nhất trong vòng bảy mươi năm là không thành vấn đề.”
“Tính đến hiện tại, hàng xóm này của anh đã sắp kiếm lại đủ tiền đặt cọc mua nhà rồi...”
Chàng trai cường tráng xăm đầy cánh tay nghe vậy thì không khỏi co quắp khóe miệng.
Vừa nghĩ đến hơn mấy chục hàng xóm sát vách, trong lòng anh không kìm được khẽ run lẩy bẩy. Đột nhiên, anh nảy ra suy nghĩ.
Liên tưởng đến hết thảy những gì Từ Huyền vừa nói, trong lòng anh đã có một suy đoán.
Từ Huyền mỉm cười: “Bây giờ chắc anh cũng hiểu rồi nhỉ?”
“Lúc đầu, người ta yên yên ổn ổn ở trong nhà.”
“Kết quả, thân thể anh cường tráng quá, trình độ chơi bài cũng không tệ.”
“Dẫn đến thời điểm hai người đánh bài, bạn gái anh sẽ thường xuyên không tự chủ được ầm ĩ quá mức...”
“Làm ồn những hàng xóm sát vách này.”
“Trong số mấy chục người này, có vài người có ý muốn trả thù tương đối nặng.”
“Thế là mỗi lần hai người đánh bài tây xong, lúc đang ngủ ban đêm.”
“Họ sẽ thay phiên nhau đi trả thù bạn gái anh, khiến cô ấy gặp ác mộng...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận