Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 717 - Nhiều thần ở cùng một chỗ, sẽ không đánh nhau đấy chứ? (2)

Hầu như thần của mỗi phương diện đều có mặt ở đây. Mà điều kỳ lạ nhất là.
Thậm chí ngay cả thần thổ địa đều có hai vị, hơn nữa tượng thần còn đặt song song với nhau... Hoàng Hâm quay đầu, buồn bực nói: "Tại sao lại bày hai thần thổ địa?"
Triệu Khả Nhan mở miệng giải thích: "Tôi đã cố ý kiểm tra, khu vực này của chúng tôi vốn thuộc về khu khác."
"Sau đó, hai năm nay bị chính phủ quy hoạch, đổi lại quyền sở hữu."
"Hai khu này có hai miếu thổ địa khác nhau."
“Nhưng tôi không chắc hai ông thổ địa đã làm công tác bàn giao hay chưa."
"Dù sao thì một ngày ở trên trời cũng bằng một năm ở dưới đất."
"Công việc của nhân viên cũng dễ bị trì hoãn, bọn họ trì hoãn vài ngày cũng là điều bình thường."
"Cho nên tôi dứt khoát thờ hai vị, dù sao cũng không phiền mà..."
Khóe miệng của Hoàng Hâm co giật.
Lý do này rất có đạo lý... Ông ấy không phản bác được...
Triệu Khả Nhan dò hỏi: "Bác sĩ Từ, bây giờ có thể nói cho tôi biết rốt cuộc là vấn đề gì không?"
Từ Huyền mỉm cười lắc đầu: "Không vội, vẫn còn ở bên trong."
"Đi thôi, đến phòng ngủ của chị xem."
Đợi sau khi đến phòng ngủ, Hoàng Hâm nhìn xung quanh. Căn phòng rất sạch sẽ.
Ngoại trừ giường và tủ quần áo ra, cũng chỉ có mấy chậu cây xanh. Rõ ràng rất sạch sẽ mát mẻ.
Hoàng Hâm nghi ngờ nói: "Bác sĩ Từ, trong phòng này không bày đồ gì cả?"
Từ Huyền mỉm cười không nói gì.
Triệu Khả Nhan lắc đầu: "Có đó."
Bà chỉ vào một chậu hoa ở trong phòng: "Chính là cái đó."
Hoàng Hâm nghệt mặt ra: “Nếu như tôi không nhìn lầm, đây không phải là một cây non hả.”
Vẻ mặt Triệu Khả Nhan đầy trịnh trọng: “Không phải cây non, là thần cây!”
“Đây là được cấy ghép từ một gốc cây cổ thụ hơn 5000 năm ở nước ngoài.”
“Cây cổ thụ kia đã được dân bản xứ thờ cúng khắp mấy nghìn năm, có người nói vô cùng thần dị.”
“Nó đã mấy lần che chở dân bản xứ tránh cho bị người thực dân chinh phạt... Phù hộ những thổ dân ấy sinh tồn đến tận bây giờ.”
Hoàng Hâm: “...”
Ông cảm giác bản thân mình trước khi gặp được Từ Huyền đã coi như là tương đối mê tín rồi. Tam giáo Nho Thích Đạo cũng ít nhiều tin một chút.
Nhưng ít ra đó vẫn chỉ là mê tín ở phạm vi trong nước mà thôi.
Kết quả vị này thì lại hay lắm, thế mà còn mê tín tới tận nước ngoài luôn... Triệu Khả Nhan thấy Hoàng Hâm không tin mình, cũng không tranh luận gì.
Bà đưa tay cầm từng cái bình nhỏ ở bên cạnh phun gì đó xung quanh cây non trong bồn hoa. Chuyện quỷ dị xảy ra!
Trong phòng rõ ràng không mở cửa sổ.
Vậy mà mấy lá cây trên cây non lại không gió mà bay! Giống như thân hình đang nhẹ nhàng đong đưa.
Hoàng Hâm nhìn mà trợn mắt há mồm!
Cái thứ này thế mà có chút thần kỳ thiệt!
Ông không khỏi nhìn Từ Huyền: “Bác sĩ Từ... Đây, đây không phải là thần cây gì đó thật chứ?”
Triệu Khả Nhan cũng giật mình.
Bà không hề ngu ngốc, rất nhanh đã nghĩ ra.
Vì vậy bà mở miệng nói: “Bác sĩ Từ, cậu bảo chúng tôi tới đây, chẳng lẽ là...”
“Cây non của thần cây này có vấn đề gì à?”
Từ Huyền lắc đầu cười: “Thần cây gì chứ.”
“Quỷ cây còn tạm được.”
Triệu Khả Nhan nghe thấy chữ “Quỷ”, trong lòng nhất thời chợt hẫng.
“Bác sĩ Từ, chẳng lẽ mặt của tôi chính là bị cái cây này làm ra như vậy à?”
Từ Huyền lắc đầu: “Nói chính xác thì cũng không trách cái cây này được.”
“Mà là phân bón của cây này có chút vấn đề.”
“Bây giờ chị đào rễ của cái cây này ra xem một chút là sẽ biết.”
Triệu Khả Nhan chần chờ một chút, bà đã cung phụng cái cây này trong một khoảng thời gian rất dài rồi, lại còn rất thành kính nữa.
Bây giờ Từ Huyền lại bảo bà đào rễ của nó ra, làm cho bà nhất thời khó chấp nhận được...
Hoàng Hâm cạn lời: “Em gái Triệu, em vẫn còn do dự gì thế?”
“Nếu như em không ra tay được thì để tôi giúp em...”
Ông nói rồi tiến lên, giơ một chân dẫm lên phần mép của chậu hoa lớn, hai tay túm chặt lấy thân của cây non, dồn hết sức lực bắt đầu rút nó ra khỏi chậu!
Tuy nói là chậu hoa nhưng thật ra thì nó cũng không nhỏ! Hoàng Hâm cũng phải dùng sức lực rất lớn.
Nhưng mà điều khiến ông không nghĩ tới chính là, ông nhổ mấy lần, thế mà không có rút ra được! Ông có chút bất ngờ.
Sao bùn đất với cái chậu này dính nhau chặt quá đi?
Từ Huyền lắc đầu cười: “Làm như anh là không nhổ ra được đâu.”
“Phải chậm rãi đào cơ.”
Hoàng Hâm sửng sốt, tùy tiện cầm lấy một vật cứng ở bên cạnh và bắt đầu đào đất. Ông cũng không cố kỵ liệu có làm dơ phòng hay không nữa.
Trực tiếp đặt đất đã đào lên sàn của phòng ngủ, làm cho căn phòng ngủ riêng tư của phái nữ vô cùng bẩn thỉu.
“Định mệnh! Đây là cái thứ gì vậy!”
Sau khi đào ra hơn một nửa bùn đất thì cuối cùng cũng có thể nhổ tận gốc cả cây non lên. Bấy giờ Hoàng Hâm bị dọa cho giật mình!
Bạn cần đăng nhập để bình luận