Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 721 - Chị không phải bị tiểu quỷ phản phệ, mà là bị trả thù! (2)

Con tiểu quỷ đó không thể động đậy được chút nào.
Có điều ánh mắt của nó lại đang nhìn chòng chọc vào hướng của ba người bọn họ. Trong ánh mắt dường như vẫn còn mang theo ý oán độc nữa...
Từ Huyền cũng nhìn thấy nó, ngón tay của hắn nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn ở bên cạnh một cái.
Lấy Từ Huyền làm trung tâm, không khí nhộn nhạo từng gợn sóng nước, truyền ra phía bên ngoài từng vòng một. Khi sóng không khí ấy chạm vào con tiểu quỷ.
Thân thể của nó lặng yên không tiếng động hóa thành tro bụi và rơi rụng trên mặt đất...
Triệu Khả Nhan cũng nhìn thấy cảnh ấy, trong lòng nhất thời yên tâm hơn không ít.
Bà thử thăm dò: “Bác sĩ Từ, vậy khuôn mặt của tôi...”
Từ Huyền cười nhạt: “Mặt là chuyện nhỏ.”
“Chị theo tôi trở về lấy một tờ thuốc, rất nhanh là có thể trị hết thôi.”
Rốt cuộc Triệu Khả Nhan hoàn toàn bình tĩnh lại, trên mặt cũng lộ ra nụ cười tươi giống như một bà cụ hiền hòa.
“Cảm ơn bác sĩ Từ.”
Bà cười khổ nói: “Thật sự không ngờ đến.”
“Trong nhà tôi bái nhiều thần như vậy, đối với những thần linh ấy coi như là cung kính lễ độ.”
“Mỗi ngày sớm tối ba cây hương không lúc nào bị thiếu.”
“Không ngờ trước khi tôi gặp chuyện không may lại chẳng có ai đến nhắc nhở tôi...”
“Sau khi gặp chuyện... cũng không có một ai để dựa vào được.”
Vẻ mặt Triệu Khả Nhan đầy sự thương cảm và nghĩ mà sợ: “Nếu không có bác sĩ Từ, bây giờ tôi đã hoàn toàn xong đời rồi...”
Từ Huyền nói đầy thâm ý: “Thật ra thì... chị có nghĩ rằng.”
“Sở dĩ chị gặp phải loại chuyện này.”
“Cũng là bởi vì bái thần quá nhiều không?”
Triệu Khả Nhan nhướng mày.
Tuy lời Từ Huyền nói không được dễ nghe cho lắm. Có điều cẩn thận suy ngẫm lại thì đúng là như thế thật...
Nếu như bà không thích bái thần, nhược điểm này đương nhiên sẽ không bị vợ trước của Hoàng Hâm lợi dụng.
Bà cười khổ gật đầu đồng ý: “Bác sĩ Từ, cậu nói rất đúng. Tôi hiểu ý cậu rồi...”
Từ Huyền cũng khẽ gật đầu: “Không, chị không hiểu.”
Triệu Khả Nhan không khỏi sửng sốt.
Sau đó bà nghe thấy Từ Huyền tiếp tục nói: “Sở dĩ chị thích bái thần thật ra là vì trong lòng không tự tin.”
“Cho nên mới thích gửi gắm vào ngoại lực như thế.”
“Trước đây chị vốn chỉ là một người đi làm ở nhà máy.”
“Mẹ chị mang chị ở đến tận mấy thần miếu, nơi nào cũng đi thắp hương lạy bái, cầu khẩn với thần phật cho chị tìm được một mối nhân duyên tốt.”
“Không ngờ sau khi bái không lâu, chị thật sự được chồng chị nhìn trúng.”
“Từ đó về sau, một bước lên trời.”
“Từ một công nhân nhà máy nhỏ tiền lương mấy nghìn tệ, biến thành một phu nhân nhà giàu.”
“Chị cũng không biết là vị thần nào có tác dụng.”
“Để cho an toàn, chị dứt khoát đều đặt thần vị ở trong nhà, bái toàn bộ.”
“Đây là lần đầu tiên chị dựa thế.”
“Cho nên từ đó về sau, chị cũng có con đường để dựa vào.”
“Vừa mê tín, lại thích dựa vào người khác.”
“Cho dù chị biết rõ thứ này hư vô mờ mịt cũng nguyện ý thử một lần.”
“Sau đó đến khi chồng chị đánh bạc mang theo con giáp thứ mười ba chạy trốn, bản thân chị độc lập gánh vác việc buôn bán.”
“Ngoài mặt là độc lập tự chủ.”
“Một người phụ nữ không dựa vào đàn ông, vẫn có thể hô mưa gọi gió được.”
“Khiến chị có được vài phần kính trọng.”
“Nhưng trên thực tế là bởi vì thân phận phụ nữ và cả khuôn mặt của chị nữa, chị đã nhận được không ít ưu đãi trong công việc làm ăn.”
“Không ngừng gặp được quý nhân.”
“Rất nhiều đại lão nể tình chị không dễ dàng, nguyện ý đến giúp đỡ chị một phen.”
“Chị cũng rất thông minh.”
“Biết duy trì thân phận và thiết lập tính cách của mình.”
“Vừa thích dựa thế, lại chú ý giữ một khoảng cách với quý nhân.”
“Không muốn thực sự trở thành người bên gối của một vị đại lão nào.”
“Miễn cho từ đó về sau, không chỉ phải dựa vào người khác không có sự tự chủ.”
“Đồng thời cũng bị trói chặt, không thể mượn thế của quý nhân khác nữa.”
“Mấy năm trôi qua như vậy, thật đúng là khiến việc làm ăn của chị không ngừng lớn hơn.”
“Đồng thời ở trong mắt người khác, danh tiếng của chị cũng không tệ.”
Từ Huyền nhìn thoáng qua Hoàng Hâm ngớ người ra ở bên cạnh, mỉm cười nói: “Ví dụ như vị ông chủ Hoàng này.”
“Anh ấy còn coi chị như là một nữ cường nhân không dựa vào người khác, chỉ dựa vào bản thân là làm được chuyện rồi.”
“Vì vậy chị cũng càng ngày càng kiên định với quan niệm ấy của mình...”
“Tượng thần để bái trong nhà cũng càng ngày càng nhiều...”
Từ Huyền cười như không cười nói: “Triệu nữ sĩ, còn có ông chủ Hoàng nữa, tôi nói không sai chứ?”
Hoàng Hâm: “....”
Không hiểu sao ông lại có cảm giác nhức trứng nữa. Triệu Khả Nhan im lặng không nói gì.
Một lát sau, bà mới thở dài kể: “Bác sĩ Từ nói không sai chút nào.”
“Đúng là tôi nghĩ như vậy.”
“Tôi cũng biết rằng những năm gần đây, hành vi của tôi rất thảo mai đáng ghét.”
“Thế nhưng một người phụ nữ như tôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận