Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 293 - Cái giá của việc thích thể hiện quá mức nặng nề (1)

Đông đảo khán giả xem live trong phòng live đều nghe đến ngây ngốc. Không có rớt mất tiền, còn sắp kiếm được mấy chục vạn tiền của không chính đáng?
Loại chuyện tốt này cũng bị coi là chứng lo âu nữa hả?
Chẳng lẽ là vì tiền quá nhiều, nên lo âu không biết xài như thế nào ư? có thể để bọn họ cũng được trải nghiệm kiểu lo âu này một chút hay không?
...
[Bình An Là Phúc] cũng bị Từ Huyền nói cho ngẩn người.
Bà cười khổ, nói: “Bác sĩ Từ, cậu đừng đùa nữa.”
“Tôi chỉ là một bà bác già không kinh doanh buôn bán gì, cũng không có đầu tư hay mua cổ phiếu, lấy đâu ra chuyện kiếm được mấy chục vạn tiền của không chính đáng đây?”
“Lại nói, nếu quả thực có loại chuyện tốt như vậy, thế hẳn là rất khó có chuyện tôi phải lo âu nhỉ?”
“Cậu đừng thấy tôi tuổi tác đã cao, năng lực tiếp nhận của tôi vẫn còn rất mạnh đấy~”
“Chẳng qua tôi hỏi nhỏ một câu nha, bác sĩ Từ, tôi đúng thật có thể kiếm được mấy chục vạn hả?”
Đông đảo khán giả xem live đều không nhịn được cười rộ lên.
Mới lúc nãy thôi còn nói không thể hỏi, bảo Từ Huyền đừng nói đùa.
Kết quả chưa nói được hai câu mà chính mình đã không chịu nổi muốn tin rồi.
Có điều để cho bác gái có tính cách tốt thế này kiếm được tiền của ngoài ý muốn, bọn họ cũng không có cách nào ghen ghét được.
Từ Huyền thản nhiên nói: “Nhất định có thể được một phen phát tài.”
“Về phần nguyên nhân cũng đơn giản thôi.”
“Đứa con trai học cấp ba của bà ra ngoài kéo bè kéo lũ đánh nhau rồi bị người ta đánh chết.”
“Mấy chục vạn này chính là khoản tiền bồi thường mà hung thủ đưa cho bà, để bà ký vào đơn hòa giải.”
Hắn vừa nói lời này xong, toàn bộ phòng live đều lặng ngắt như tờ.
Bầu không khí cũng trở nên hết sức nặng nề.
Sắc mặt [Bình An Là Phúc] thay đổi kịch liệt: “Bác sĩ Từ, cậu cậu... Cậu đừng có nói đùa như thế!”
“Tuy con trai tôi hơi nghịch ngợm một tí, nhưng nó vẫn là đứa bé ngoan! Sao có thể kéo bè kéo lũ đi đánh nhau được?”
“Lúc nó mới lên cấp ba đúng là có chút khác người.”
“Nhưng bây giờ đã thay đổi tốt hơn nhiều!”
“Giáo viên hiện tại cũng nói biểu hiện gần đây của nó rất tốt, lâu lắm rồi không còn gọi tôi tới trường học nữa.”
Bà quýnh quáng cả lên, thậm chí còn bắt đầu nói năng lộn xộn.
Câu trước vừa nói con trai có chút nghịch ngợm, câu sau đã biến thành rất ngoan. Rõ ràng bà đã hoàn toàn hoảng loạn đến mức không rõ mình đang nói gì nữa.
Nhưng rất nhiều cư dân mạng đều nghe ra được vài điều từ lời nói của bà.
Có vẻ con trai của [Bình An Là Phúc] cũng không ngoan ngoãn, tốt lành gì.
Sau khi lên cấp ba, rất nhiều giáo viên đều không mấy quan tâm đến học sinh nữa, cứ thế mà ngó lơ đi.
Do đó, học sinh vẫn bị giáo viên thường xuyên gọi phụ huynh tới trường học sao có thể là học sinh ngoan cho được?
Từ Huyền thở dài: “Bây giờ bà đi vào phòng con trai, mở ngăn kéo bàn học của cậu ta ra nhìn thử xem.”
[Bình An Là Phúc] nghe vậy, vội vàng làm theo chỉ dẫn của Từ Huyền.
Sau khi bà đi vào phòng con trai.
Qua camera, vô số khán giả xem live trong phòng live có thể nhìn thấy trên vách tường có dán mấy tấm áp phích gangster. Không ít người đều cảm thấy không còn gì để nói.
Hay đấy! Giờ đã là thời đại nào rồi.
Đại ca băng đảng đã sớm không còn lăn lộn trên giang hồ nữa mà chạy đi chơi Legend of the moon (tựa game nhập vai trực tuyến), để đám anh em chặt chém anh ta cả rồi. Còn ai làm fan gangster cái ếu gì nữa?
[Bình An Là Phúc] mở ngăn kéo ra xong thì lập tức biến sắc. Bên trong có không ít đồ vật.
Nhưng bà vừa liếc mắt đã thấy ngay thứ mấu chốt. Một cái móng hổ nhọn hoắt!
Hơn nữa nhìn từ dấu vết bên trên nó, có vẻ thứ này được dùng rất thường xuyên! Không phải loại chỉ dùng để nhìn ngắm!
Từ Huyền nói xa xăm: “Bà có biết tại sao gần đây giáo viên không gọi bà vào trường nữa không?”
“Bởi vì có người khác đi rồi.”
“Chính là cha của con trai bà.”
[Bình An Là Phúc] sửng sốt, hơi chần chờ nói: “Bác sĩ Từ, có phải cậu nhầm rồi không?”
“Cha của con trai tôi đã qua đời vì bệnh tật nhiều năm lắm rồi......”
Lúc này, không ít khán giả xem live đều giật mình. Bọn họ ngược lại không hề cảm thấy Từ Huyền nói sai.
Chỉ là có nhiều người suy đoán rằng có lẽ nào tình hình kết nối lần này lại đi theo phương hướng quỷ dị gì không đây…
Từ Huyền lắc đầu nói: “Không nhầm đâu.”
“Người giáo viên gọi đến không phải cha ruột của cậu ta, mà là cha ghẻ.”
“Vị cha ghẻ này vốn là thợ sửa điện nước hơn năm mươi tuổi, lúc đó ông ấy đang đợi việc bên lề đường.”
“Chính là loại thợ đeo tấm bảng trước người mà mọi người thường thấy.”
“Ông ấy chào giá một ngày 400 tệ.”
“Sau đó được con của bà dùng giá nửa ngày công 200 tệ để biến ông ấy thành cha ghẻ tạm thời của cậu ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận