Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 478 - Cái người mặc áo bào tím đứng giữa kia, đi ra đấu solo coi! (1)

Các loại bàng môn tả đạo có thể đầu cơ trục lợi thu được thực lực thì càng hưng thịnh hơn.
Lúc này, một “người trung niên” mặc trường bào đi tới bên cạnh Từ Huyền.
“Cát đạo hữu, anh biết vị tiểu huynh đệ này à?”
Cát Chân cười ha ha nói: “Vị Từ đạo hữu này là thiên tài hiếm có của mạch thuật số bọn ta.”
Người trung niên gật đầu, mỉm cười nói: “Tiểu hữu xưng hô như thế nào? Môn phái nào?”
Từ Huyền mỉm cười đáp lại: “Thiên Cơ Môn, Từ Huyền.”
Người trung niên hơi sững sờ, mặt ngoài không biểu hiện gì, vẫn lễ phép mỉm cười.
[Thiên Cơ Môn] gì gì đó, ông hoàn toàn chưa nghe nói qua bao giờ.
Đoán chừng là môn phái nhỏ không có danh tiếng nào đó.
Đúng lúc này, Vương Tùng cũng đã tới.
Ông mở miệng là cười ha ha bắt chuyện: “Từ tiền bối, đợi một lát nữa là hội giao lưu bắt đầu rồi.”
“Lần đầu tiên ngài tới, có cái gì không biết thì có thể hỏi tôi.”
Mọi người tại đây nghe được cách xưng hô của Vương Tùng, đều có chút khiếp sợ.
Vương Tùng chính là một trong mấy vị đại lão Luyện Tinh Hóa Khí trung kỳ tại nơi đây.
Hơn nữa ông ấy còn là cố vấn của Cục quản lý linh dị, có thể nói là mơ hồ đại biểu cho phía chính phủ.
Vị Từ Huyền này có lai lịch lớn như vậy à?
Đến cả đại lão như Vương Tùng mà cũng phải gọi hắn là tiền bối luôn?
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn Từ Huyền quan sát thật kỹ càng.
Cả đám đều có chút kinh nghi bất định.
Nhưng mà, trước đây khi Từ Huyền vẫn còn là Luyện Khí Hóa Thần thì Vương Tùng còn sẽ cảm thấy kỳ kỳ lạ lạ ở chỗ nào đó.
Hiện tại Từ Huyền đã đạt đến cảnh giới Luyện Thần Hoàn Hư. Dưới sự thu liễm tu vi, mọi thứ phản phác quy chân (trở lại nguyên trạng).
Đông đảo tu sĩ cảnh giới Luyện Tinh Hóa Khí thấy thế nào cũng đều không nhìn ra Từ Huyền có chỗ đặc biệt gì. Chỉ cảm thấy bình thường, không có gì khác biệt với người thường hết...
Chẳng lẽ là thân phận đặc thù?
Đến cả vị lão tiền bối của mạch thuật số là Cát Chân đều vô cùng mê man.
Người trung niên vừa nãy đến tham gia náo nhiệt cũng len lén chạy trốn.
Chủ yếu là ở lại thì không biết nên xưng hô với Từ Huyền như thế nào.
Ông ta không có da mặt dày giống như Vương Tùng, kêu người trẻ tuổi Từ Huyền là tiền bối được.
Gọi đạo hữu lại sợ có vẻ không cung kính.
Ngộ nhỡ Từ Huyền thật sự là đại lão, vậy thì đắc tội người ta.
Rất nhanh, hội giao lưu bắt đầu.
Người chủ trì là một vị chân nhân mặc áo bào tím.
Vị này là đạo trưởng cao công lót chữ Đỉnh duy nhất còn tồn tại của phủ Thiên Sư Long Hổ Sơn.
Cũng là một vị đại lão Luyện Tinh Hóa Khí trung kỳ.
Không lâu trước có một tấm hình của vị đại lão này lưu truyền đến trên mạng, còn hơi hơi hot lên một phen.
Vị Khưu chân nhân này mặc bộ áo bào tím, đứng ở chính giữa mấy trăm vị đạo nhân, trong vô số đạo nhân với đạo bào màu lam, màu đỏ, màu vàng thì trông có vẻ hạc giữa bầy gà.
Lúc đó đám bạn trên mạng cà chớn thấy được ảnh chụp, đều la hét chơi trend --
“Cái người mặc áo bào tím đứng giữa kia, đúng là nói ông đó, đi ra đấu solo một trận coi!”
Cũng không biết nếu như đám bạn trên mạng cà chớn biết được thân phận thật sự của vị đại lão này thì có thể bị dọa run hay không.
Khưu chân nhân mỉm cười nói: “Các vị đạo hữu, đã lâu rồi không gặp, phong thái của các vị vẫn như trước nhỉ.”
Mọi người dưới đài đều vội vàng đáp lại.
Trên mặt Khưu chân nhân hiện lên một nụ cười mỉm đầy thần bí: “Có một tin tức tốt muốn báo cho chư vị.”
“Sư tổ nhà ta xem sao trời (tinh tượng) ban đêm, quan sát được một chân tướng kinh người!”
“Mấy tháng gần đây, Thiên Đạo đột nhiên phát sinh biến hóa.”
“Có lẽ qua một đoạn thời gian nữa, thời đại mạt pháp (suy vi, yếu kém) sắp qua đi!”
“Tương lai không lâu sau, có khả năng sắp nghênh đón thịnh thế của giới tu tiên!”
Tin tức này trực tiếp làm mọi người tại đây sợ ngây người!
“Khưu chân nhân, lời ông nói có thật không đấy!”
“Chuyện này... cũng đã tiến vào thời đại mạt pháp mấy nghìn năm rồi, điều này sao có thể được chứ?”
“Khưu đạo hữu, không thể nói đùa như vậy được đâu.”
Chưởng môn của phái Mao Sơn cũng trầm giọng nói: “Tin tức này xác thực là thật.”
“Tổ sư nhà tôi cũng có nói như vậy.”
Hai vị cao nhân đứng trên đỉnh của giới tu luyện đều nói như vậy, độ tin cậy nhất thời tăng mạnh lên.
Đông đảo người tu hành ở đây đều kích động vạn phần.
“Chuyện này... ta thế mà còn có thể gặp được loại chuyện tốt này trong lúc còn sống! Ông trời có mắt mà!”
“Rầm rộ thế gian! Rầm rộ thế gian!!”
Thậm chí đều có không ít người đã sắp rơi lệ đầy mặt.
Lúc này, Khưu chân nhân ho hai tiếng: “Các vị đạo hữu, mọi người trước hết đừng kích động.”
“Tôi còn chưa nói xong.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận