Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 491 - Làm cho hồn ma cũng phải thấy tuyệt vọng (2)

“Tới nỗi ngay cả một hồn ma như anh bạn thuở nhỏ cũng phải bất bình thay chồng chị.”
“Tức đến mức bắt buộc bản thân phải trả lại tiền cho bằng được.”
“Đáng tiếc, anh ta hao phí quá nhiều sức lực như vậy, hiện tại đã thực sự không làm nổi trò trống gì nữa.”
“Nếu đã không thể dùng tiền trên dương gian, thế thì dứt khoát xài tiền âm phủ đi.”
“Chẳng qua anh ta cũng không có người thân, không ai đốt giấy tiền cho anh ta.”
“Đến tiền âm phủ mà anh ta cũng chẳng có một cắc nào.”
“Vừa khéo siêu thị nhà hai người có ba con ma bài bạc bị thiêu chết.”
“Còn là ba thiếu một nữa chứ.”
“Thế nên mỗi khi trời tối anh ta sẽ chạy tới chơi vài ván mạt chược với ba con ma bài bạc này.”
“Đây chính là lý do tại sao hai người thường xuyên nghe thấy tiếng chơi mạt chược.”
“May mà kỹ thuật của anh ta cũng không tệ lắm, thắng nhiều thua ít.”
“Tiền kiếm được lập tức phóng tới trong rương tiền lẻ của hai người...”
Vô số khán giả xem live trong phòng live nghe đến đây đều dở khóc dở cười.
“Chậc chậc! Nhìn bạn nối khố của chồng nhà người ta bị ép thành thế nào kìa!”
“Tôi cảm thấy anh bạn trúc mã này không chỉ vì trả tiền thôi đâu. Anh ta còn muốn giúp chồng của bệnh hữu đấu tranh, giành lại vinh quang nữa đấy!”
“Rõ ràng là một câu chuyện cảm động lòng người, hà cớ gì tôi lại thấy mắc cười như này chứ [Cười khóc.jpg]”
Bây giờ [Siêu Thị Nghị Phẩm] đều không biết nên nói gì.
Cô ấy vốn không cảm giác được ông xã nghe lời có gì không đúng.
Hiện tại cũng có tí cảm xúc rồi.
Cô ấy cười khổ: "Bác sĩ Từ, tôi đã biết cái cậu nói rồi."
"Cậu có thể nói với người đó, anh ta không cần trả lại số tiền đó đâu."
"Số tiền mà anh ta đưa cho chúng tôi cũng không dùng hết..."
"Hơn nữa mỗi ngày mở thùng tiền lẻ, nhìn thấy một xấp tiền âm phủ, cảm giác rất đáng sợ..."
Từ Huyền lắc đầu: "Chuyện này tôi nói cũng vô dụng, chủ yếu là chị."
"Hiện tại người đó hơi giận."
"Nếu không cũng sẽ không làm ra chuyện như vậy."
“Nếu chị còn giận chồng chị thì anh ta sẽ còn tiếp tục.”
"Trả tiền cho hai người."
[Siêu Thị Nghị Phẩm] cười khổ: "Tôi biết rồi, tôi sẽ sửa đổi."
Từ Huyền lắc đầu: "Không, chị không biết."
"Bây giờ, sau khi trở về, chị hãy khách sáo với chồng chị thêm một tí."
"Có chuyện gì đều phải hỏi ý kiến của anh ấy."
"Đợi sau một thời gian thì khôi phục lại hình thức chung sống ban đầu."
Từ Huyền nói sâu xa: "Vấn đề căn bản là trong lòng chị vẫn cảm thấy như hiện tại rất tốt, đúng không."
[Siêu Thị Nghị Phẩm] im lặng.
Đông đảo khán giả xem live trong phòng live cũng không ai nói gì.
Nói ra chuyện này đúng là có tí đắn đo.
Đám khán giả xem live như bọn họ cảm thấy bất hạnh, phẫn nộ thay cho chồng của bệnh hữu này.
Cảm thấy vợ của anh ấy quản nghiêm đến mức hơi thái quá. Nhưng sau khi bình tĩnh lại, suy nghĩ.
Bản thân anh ấy không nói gì, thì cũng không đến lượt người ngoài chen vào.
Vợ chồng người ta chung sống thế nào, thật ra cũng không tới lượt người ngoài bọn họ quan tâm.
Từ Huyền ung dung nói: "Mấy người chọn thế nào, thật ra đều dựa vào bản thân của mấy người."
"Nhưng tôi nhắc nhở đôi chút."
"Nếu như mấy người vẫn tiếp tục như vậy, thì cuộc sống của hai người có khả năng sẽ rất tệ."
[Siêu Thị Nghị Phẩm] lập tức ngây ra: "Bác sĩ Từ, là vì cái gì?"
Từ Huyền thản nhiên nói: "Nguyên nhân gì, lẽ nào trong lòng chị không rõ?"
"Học vấn của chị, kiến thức gì đó vốn được xem là tương đối bình thường."
"Kém chồng chị một bậc."
"Nhưng ở nhà, mọi việc lại muốn anh ấy nghe theo chị."
"Giống như siêu thị mini mà hai người mở, rõ ràng không kiếm được bao nhiêu tiền."
"Nhưng vì chị thấy thiếu người, cho nên bảo chồng từ chức về nhà giúp chị."
"Mệt hơn cả lúc đầu, tiền kiếm được cũng ít hơn."
[Siêu Thị Nghị Phẩm] không nói gì cả.
Chồng cô ấy ở bên cạnh cười khổ: "Bác sĩ Từ, tôi cũng biết như vậy là không tốt."
"Có lúc tôi cũng biết suy nghĩ của vợ tôi có vấn đề."
"Nhưng con người tôi trời sinh đã sợ vợ."
"Cô ấy mà tức giận, thì tôi không kìm chế được mà sợ hãi, chân mềm nhũn ra."
"Tôi cũng hết cách..."
Đông đảo khán giả xem live trong phòng live đều dở khóc dở cười.
“Khá lắm! Anh sợ vợ, còn sợ một cách hùng hồn. [Che mặt cười. JPG].”
“Người anh em, anh còn cảm thấy bản thân có lý đúng không? [Giận dữ. JPG].”
"Bạn từ hồi nhỏ nghe xong, giận đến mức muốn bật nắp quan tài!"
Từ Huyền mỉm cười: "Rất đơn giản."
"Chỗ tôi có thuốc có thể tăng dũng khí, anh mua một tờ, mỗi ngày đều mang trên người."
"Một thời gian sau thì có thể bỏ tật xấu này."
Ông xã của bệnh hữu do dự một lúc, rồi quay đầu hỏi [Siêu Thị Nghị Phẩm] bên cạnh. Đông đảo khán giả xem live đều cười phun ra.
"Bảo hổ lột da gì chứ."
"Bà xã, thuốc này… chúng ta có thể mua một tờ không?"
"Gieo gió gặt bão gì chứ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận