Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 1088 - Cái này gọi là vật chất quyết định ý thức (2)

Từ Huyền mỉm cười gật đầu: “Là tôi.”
Sau khi nghe được giọng nói này, người đàn ông trung niên mới thở phào nhẹ nhõm.
Ông cười khổ: “Bác sĩ Từ, ngài đừng để ý nhé.”
“Tôi là tài xế taxi.”
“Bình thường, lúc lái xe kiếm khách tôi thường nghe livestream của ngài.”
“Nhưng chỉ tương đối nghe quen giọng ngài, không nhận ra gương mặt...”
Từ Huyền mỉm cười: “Không sao, mời anh ngồi.”
“Anh cứ nói thẳng có chuyện gì đi.”
Người tài xế xe taxi này khổ sở nói: “Bác sĩ Từ, tôi... mấy ngày trước, lúc tôi đang lái xe.”
“Lúc đầu xe còn chạy bình thường.”
“Không biết có phải do mấy hôm trước tôi chạy ca đêm, không được nghỉ ngơi tốt hay không.”
“Mà mắt tôi hoa lên, đột nhiên có một ông lão xuất hiện trước đầu xe tôi.”
“Lúc đó, tôi bị dọa nhảy dựng, vội phanh xe gấp.”
“Lúc xe tôi dừng lại, ông lão này lập tức ngã xuống trước xe.”
“Khi tôi xuống xe xem thử thì phát hiện hình như tôi thật sự tông phải ông ta, tình hình rất nghiêm trọng ”
“Nói thật, khoảnh khắc đó, máu toàn thân tôi như muốn đông cứng cả lại.”
“Trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ duy nhất: Lần này xong rồi.”
Vẻ mặt người tài xế taxi cay đắng.
“Sau này, người nhà ông lão này đến đưa ông ta đi bệnh viện.”
“Họ nói tôi tông trúng người, bắt tôi bồi thường!”
“Thương tích của ông lão đó ít nhất cũng phải hết mấy vạn.”
“Nếu người ta muốn tôi bồi thường nhiều hơn, thậm chí có thể lên đến mười mấy vạn.”
“Nhưng bác sĩ Từ, không phải tôi khóc than đâu, mà tôi thật sự không còn xu nào!”
“Tổng tài sản của tôi chỉ có mấy ngàn tệ, tôi còn phải lo cho cuộc sống cả nhà.”
“Tháng nào tôi cũng ôm cứng hơn ngàn tệ khoản vay thế chấp nhà, còn có tiền vay mua chiếc xe này.”
“Hiện giờ, con gái tôi đang học cấp ba, tôi còn phải dành dụm tiền học phí đại học cho con bé.”
“Bác sĩ Từ, không dối gạt ngài.”
“Hiện tại, ngoại trừ tìm ngài ra, tôi quả thật cùng đường rồi.”
“Vừa rồi tôi đứng bên ngoài phòng tư vấn còn nghĩ nếu không vào gặp ngài được.”
“Tôi chỉ đành tìm đến cách bán thận...”
“Ngài có thể bán cho tôi một tờ thuốc chữa bệnh không?”
“Giúp tôi vượt qua thời điểm khó khăn này...”
“Coi như tôi van xin ngài...”
Người đàn ông trung niên vừa nói vừa nghẹn ngào, đôi mắt đỏ hoe.
Ngay cả Tống Sở Sở cũng nhìn người đàn ông bằng ánh mắt vô cùng thương cảm.
Có câu nhà dột còn gặp mưa, xui xẻo luôn tìm đến người cực khổ. Người càng nghèo thì sức chống cự càng yếu.
Chỉ cần gặp phải một chút phiền phức sẽ dễ dàng vạn kiếp bất phục...
Từ Huyền bên cạnh yên tĩnh lắng nghe.
Hắn khẽ lắc đầu: “Tôi quả thật có thuốc này, hơn nữa còn có rất nhiều.”
“Nhưng... tôi không thể bán cho anh được.”
Người tài xế taxi trung niên nghe được hai chữ “không thể”, phút chốc mặt cắt không còn giọt máu.
Tài xế taxi trung niên cắn răng, chợt quỳ xuống với Từ Huyền.
Mắt thấy sắp dập đầu với Từ Huyền.
"Bác sĩ Từ, xin ngài đó!"
"Tôi thừa nhận con người của tôi hèn nhát vô năng, lớn tuổi như vậy chẳng có được tiền của gì."
"Ngài bảo tôi làm gì cũng được..."
Tống Sở Sở ở bên cạnh cũng không nhìn nổi nữa.
Cô theo Từ Huyền lâu như vậy cũng là học được ít bản lĩnh.
Tất nhiên là nhìn ra người đàn ông trung niên này không nói dối gạt người, từ đầu tới cuối đều là chân tình. Tống Sở Sở không nhịn được mà nói: "Ông chủ, tôi cảm thấy ông ấy rất đáng thương."
"Hay là anh giúp ông ấy đi."
Từ Huyền thở dài: "Anh đứng lên trước đi."
"Không phải là tôi không bán cho anh."
"Chỉ là bán cho anh cũng vô dụng."
“Số tiền anh nên bồi thường là phải bồi thường, không được thiếu xu nào cả…” Người đàn ông trung niên và Tống Sở Sở đều ngạc nhiên.
Vẻ mặt của người đàn ông khó tin: "Không thể nào!"
"Bác sĩ Từ, sao thuốc của ngài lại không có hiệu quả được?"
Từ Huyền lắc đầu: "Không phải thuốc không có hiệu quả."
"Mà là thuốc này không dành cho người bị thương dùng, dược hiệu có tốt hơn nữa cũng không có tác dụng..."
"Người ta muốn kiếm tiền dựa vào cái chân này."
"Nếu như bị anh chữa khỏi, sau này còn kiếm tiền thế nào được?"
Tài xế taxi trung niên lập tức ngây ra.
Ông há hốc mồm nói: "Bác sĩ Từ, ngài nói người này... là ăn vạ à?"
"Chân của ông ta không phải do tôi đụng?"
Từ Huyền gật đầu: "Đúng vậy."
"Lúc ông già đó còn trẻ là tên côn đồ."
"Cả đời không làm việc, đều dựa vào hại người khác để kiếm sống."
"Chân của ông ta là do không cẩn thận ngã từ trên lầu xuống vào một ngày trước khi đụng anh."
"Vốn người trong nhà chuẩn bị dẫn ông ta đến bệnh viện."
"Nhưng ông lão đó không chịu."
"Ngã cũng đã ngã, không nhân cơ hội này kiếm chút tiền thì lãng phí quá."
"Ông ta ỷ vào tố chất cơ thể mình không tồi nên đã nghĩ ra cách này."
"Nếu đến lúc đó anh đưa thuốc cho ông ta, ông ta sẽ cho người trong nhà truyền tay bán đi."
"Sau đó sẽ nói cho anh biết thuốc này không có hiệu quả."
"Chất vấn có phải anh dùng thuốc giả gạt người hay không."
Bạn cần đăng nhập để bình luận