Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 176 - 2000 tệ đuổi quỷ? Đắt quá vẫn là thôi đi (2)

“Tôi cũng muốn nhìn xem, quỷ mà hai người nói có bộ dạng thế nào.”
Lúc này [Sở Sở Sợ Quỷ Từ Nhỏ] chuyển trả 2000 tệ tiền qua mã QR ở trên bàn.
Sau đó đối mặt với Từ Huyền cuống cuồng nói: “Bác sĩ Từ, lấy thứ lần trước ra đi.”
Từ Huyền mỉm cười, lắc đầu nói: “Không cần đâu.”
Lúc trước bởi vì tu vi của hắn thiếu nên mới phải nhờ ngoại vật đó. Bây giờ tự nhiên không cần phải phiền phức như thế.
Từ Huyền đưa tay trái ra, bũng khẽ khàng trên không trung về phía hai người.
Lúc này, có bốn bọt nước óng ánh trong suốt trống rỗng ngưng kết ra từ không trung.
Sau khi Từ Huyền cong ngón tay bắn ra, bốn bọt nước lập tức phân biệt bay đi hướng về phía [Sở Sở Sợ Quỷ Từ Nhỏ] và Lý Vũ Hân, rơi lên trên ánh mắt của hai người.
Trong phòng live của [Sở Sở Sợ Quỷ Từ Nhỏ], vô số bạn xem live đều sôi trào!
“Vãi chưởng! Đây là hiệu ứng đặc biệt gì thế! Chân thật quá trời luôn!”
“Có phải lầu trên bị ngu không! Đây là đang trực tiếp! Ở đâu ra hiệuứngđặc biệt! Quỳ cầu bác sĩ Từ thu tôi làm đồ đệ! Nấu cơm! Chùi bồn cầu, đổ nước rửa chân! Làm ấm giường! Tiểu đệ cái gì cũng có thể làm hết!”
“Người anh em lầu trên, làm ấm giường là nghiêm túc đó hả? Cũng không sợ bị bác sĩ Từ tát phát chết tươi à!”
[Sở Sở Sợ Quỷ Từ Nhỏ] cảm giác hai mắt của mình chợt mát lạnh.
Cô mở to hai mắt, lập tức nhìn về phía Lý Vũ Hân, không khỏi hít một hơi khí lạnh.
“Lý Vũ Hân, cậu xem trên đầu cậu kìa!”
Lý Vũ Hân ngạc nhiên ngửa đầu lên.
Trong nháy mắt, đồng tử của cô ta bỗng nhiên co rụt lại, sắc mặt trở nên vô cùng trắng bệch.
Chỉ thấy một đứa trẻ con màu đỏ tím cái đầu chiếm hơn nửa cơ thể, toàn thân dính đầy máu loãng đang víu lấy tóc của cô ta. Mắt của đứa bé sơ sinh to như là đèn pha, sự ác ý trong mắt giống như thực chất.
Nó thường thường vuốt mái tóc của Lý Vũ Hân, có lúc còn có thể gặm cắn một cái ở trên da của cô ta.
Dưới thị giác khi mở thiên nhãn, Lý Vũ Hân kinh khủng phát hiện, trên da dẻ của mình đã dính đầy tơ máu trên người đứa trẻ rơi xuống.
[Sở Sở Sợ Quỷ Từ Nhỏ] vội vã hô: “Lý Vũ Hân, mau mau trả tiền, để bác sĩ Từ giúp cậu đi!”
Lý Vũ Hân vừa định gật đầu, nhưng mà không biết vì sao, động tác lại đột nhiên khựng lại.
Cô ta cố nén không cho cơ thể run rẩy, chậm rãi lắc đầu.
“Không... Không cần chữa đâu.”
[Sở Sở Sợ Quỷ Từ Nhỏ] vẫn còn cho rằng mình nghe lầm.
Cô trừng to mắt hỏi: “Lý Vũ Hân cậu nói cái gì thế?”
Lý Vũ Hân lắc đầu nói: “Quên đi, vẫn là không cần đâu.”
Nếu như bỏ qua cơ thể hơi run run của cô ta.
Nhìn bề ngoài thì cô ta vẫn là dáng vẻ nữ thần cao ngạo lạnh lùng như trước kia.
[Sở Sở Sợ Quỷ Từ Nhỏ] kinh ngạc cực kỳ.
Cô ngẩn người nói: “Không, tôi không hiểu cho lắm!”
“Trên cổ cậu có một con quỷ anh (quỷ sơ sinh) bấu víu, chẳng lẽ cậu không nhìn thấy được sao?”
“Nó đang bám lên cơ thể của cậu đó! Có khi còn có thể sẽ cắn cậu nữa!”
“Lý Vũ Hân rốt cuộc cậu có hiểu hay không thế? Đây là quỷ đó! Là quỷ đó! Quỷ!”
Lý Vũ Hân cố rặn ra một nụ cười.
“Tôi thấy rồi.”
“Sở Sở không phải cậu nói, từ hôm qua nó vẫn luôn ở trên người của tôi sao?”
“Đến bây giờ còn không phải vẫn đang yên ổn, nó không gây chút thương tổn nào cho tôi sao?”
Rất nhiều bạn xem live trong phòng live của [Sở Sở Sợ Quỷ Từ Nhỏ] cũng đều sợ ngây người.
“Vãi beep! Loại người hung ác cứng rắn gì đây trời!”
“Vương Tru Ma tôi ngày hôm nay xem như là phục!”
“Lý Sát Thần tôi phục rồi!”
“Lưu Trảm Tiên tôi phục rồi!”
“Triệu Viết Thiên tôi... quỳ rồi!”
“Tôi sợ quỷ, nhưng quỷ không hề làm tôi bị tổn thương, chúng ta chỉ là tùy tiện nói một chút, cô nàng này thật sự tin à!”
“Cái gì mà Quan Nhị Gia cạo xương chữa độc, cái gì mà Hạ Hầu Đôn rút tên nuốt con ngươi*, thì ra còn có người trâu bò hơn cơ. So sánh với cô nàng này thì con mẹ nó đều là đống cặn bã cả! Đúng thế! Quan Nhị Gia, nói đúng là ông đó! Có bản lĩnh thì khiến tôi không kiếm được vợ đê ~”
(Hạ Hầu Đôn nuốt con mắt bị trúng tên của mình trong tiểu thuyết Tam Quốc Diễn Nghĩa)
“Người anh em lầu trên có chút ghê gớm đấy...”
“Tôi cảm thấy hẳn là nên giữ cô gái kia lại để chữa trị, có vẻ như là thật sự bị tâm thần ấy!”
Lúc này Lý Vũ Hân dường như cũng hoàn toàn khôi phục bình thường.
Cô ta quay sang Từ Huyền, thần thái cực kỳ tự nhiên, nói: “Bác sĩ Từ, ngày hôm nay quấy rầy rồi.”
“Tôi còn có chút việc, nên tôi đi trước nhé.”
“Nếu như thật sự có gì cần thiết, tôi sẽ còn đến đây nữa đấy.”
“Đến lúc đó, ngài sẽ không không chào đón tôi chứ?”
Từ Huyền lạnh nhạt nói: “Xin cứ tự nhiên.”
Lý Vũ Hân quay đầu: “Sở Sở, tuy rằng tôi không dùng, nhưng vẫn cảm ơn lòng tốt của cậu vì đã dẫn tôi tới tìm bác sĩ Từ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận