Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 692 - Trông cậu cũng có giống Diêm Vương đâu nhỉ? (1)

“Cho nên tốt nhất là mọi người vẫn nên ra ngoài trước đi, chờ tôi đối phó xong rồi sẽ gọi mọi người sau.”
“Yên tâm đi, rất nhanh thôi ~”
Một nhà già trẻ còn chưa làm rõ là chuyện gì xảy ra thì đã ngơ ngơ ngác ngác bị Tống Sở Sở đuổi ra ngoài cửa...
Tống Sở Sở vẫn có chút lo lắng, to tiếng dặn dò: “Nhớ phải cách xa một chút đó nha!”
Cô nói xong rồi đóng cửa biệt thự cái rầm. Sau khi đuổi một nhà già trẻ họ ra ngoài.
Tống Sở Sở tiến đến bên cạnh Tiểu Si, nói với kiểu nịnh nọt vô cùng: “Sư thúc à, cầu trợ giúp!”
“Sư điệt của ngài có hơi lệch môn...”
Tiểu Si: “...”
Mười phút sau.
Tống Sở Sở hăm hở mở cửa ra: “Mọi người trở về đi ~”
Người một nhà này lại ngoan ngoãn đi vào nhà.
Tống Sở Sở giơ bình mao đài trên tay lên lắc lắc, thản nhiên nói: “Rồi, làm xong rồi ~”
“Wow ~”
Vương Tinh Vũ kích động nói: “Sở Sở, bây giờ chị lợi hại thật đó!”
Tống Sở Sở giả vờ làm ra vẻ bình tĩnh: “Chắc chắn rồi.”
“Với chị đây chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi ~”
Tiểu Si ở bên cạnh xụ mặt.
Tống Sở Sở chắp hai tay sau lưng, dáng vẻ như là một cao thủ: “Được rồi, nếu đã không còn chuyện gì nữa thì chúng tôi đi về đây.”
Người đàn ông trung niên vội vàng nói cảm ơn.
Đồng thời sau khi hỏi thăm thì ông ta dùng di động tiền trả phí cố vấn cho Tống Sở Sở.
Trước khi Tống Sở Sở rời đi, người đàn ông trung niên mới sực nhớ ra, bèn vội vàng hỏi: “Đúng rồi, đống xương trong sân nhà chúng tôi thì làm sao vậy cô Tống...”
Mấy thứ đó ở trong nhà thì thấy ghê ghê, nhưng mà đúng là chúng không dám làm xằng bậy...
Tống Sở Sở không thèm để ý nói: “Trực tiếp đào ra xong ném đi thôi.”
Sau khi rời khỏi biệt thự của nhà này.
Tống Sở Sở ngoái đầu lại nhìn, trong lòng không hiểu sao lại nhớ đến một câu nói. Lính già không chết, chỉ là điêu linh...
....
Nửa đêm, ở góc núi Tiểu Cô.
Vô số con ma đi tới từ bốn phương tám hướng.
Chậm rãi tụ tập ở dưới Quỷ Môn quan, đứng xếp hàng để tiến vào.
Hình thành nên một khung cảnh kinh khủng không gì sánh được, nhưng lại mang theo sự trật tự đầy quỷ dị ở trong mắt người sống.
Lúc này, một con ma mặc quân trang cũ, trên vai vác một thanh đao lớn cũng bay đến từ đằng xa.
Tuy trên gương mặt của con ma mặc quân trang ấy đầy nếp, vừa nhìn là biết đã lớn tuổi lắm rồi, nhưng vóc người của ông vẫn vô cùng cường tráng. Rõ ràng lớn hơn mấy con ma xếp hàng xung quanh hẳn một vòng.
Thân thể của ông cũng sáng sủa hơn rất nhiều.
Lão quỷ quân trang tùy tiện vừa bay vừa nhìn xung quanh khắp bốn phía.
“Mụ nội nó chứ, thì ra sau khi người chết thì đi đến chỗ này à?”
Đúng lúc này, một con tiểu quỷ lướt ngang qua bên người ông, lao thẳng về phía Quỷ Môn quan.
Lão quỷ quân trang đưa tay ra kéo, trợn to mắt nói: “Ranh con, đừng có chen hàng!”
Lúc đang nói chuyện ông còn làm bộ uy hiếp vung vẩy thanh đao lớn, trên người tản ra khí thế cực kỳ đáng sợ. Tiểu quỷ kia bị hù dọa rùng mình, điên cuồng gật đầu.
Thậm chí thân hình nó đều có chút lơ lửng, suýt chút nữa thì hồn phi phách tán.
Lão quỷ quân trang hừ lạnh, xách tiểu quỷ đó lên ném ra phía sau, tiếp theo nghênh ngang đi theo đội ngũ mấy con ma tiến vào trong Quỷ Môn quan.
Vụt, thân hình của ông đột nhiên bị dời đi.
Khi xuất hiện lần nữa, trước mắt ông là một ngọn núi cao nguy nga không gì sánh được.
“Ô, thì ra địa phủ có dáng vẻ thế này à?”
Nét mặt lão quỷ quân trang lộ ra vẻ hoài nghi.
Cảnh tượng này hoàn toàn khác với thứ ông nghe được lúc còn sống luôn đấy... Có nghe nói trong địa phủ có một ngọn núi cao lớn như vậy dâu?
Cái gì mà đường Hoàng Tuyền, rồi cầu Nại Hà, còn có Diêm Vương điện đâu? Tại sao không có cái nào hết thế?
Ông lắc đầu, nhỏ giọng thì thầm: “Tiên sư bà ngoại nhà nó chứ.”
“Chả quen cuộc sống bên dưới gì cả.”
“Cũng không biết Nhị Cẩu Tử, Lý Hói Đầu, còn có Khổng hòa thượng nữa, họ đi xuống dưới sớm hơn mình nhiều năm như vậy, không biết có ăn nên làm ra gì ở cái chỗ này không.”
Đúng lúc này.
Lão quỷ quân trang đột nhiên phát hiện, ở bên ngoài đội ngũ ma có người trẻ tuổi mặc áo khoác trắng, ngoại hình cực kỳ xuất chúng đứng đấy. Trên mặt ông lộ ra một tia nghi hoặc.
Không biết vì sao.
Ông cảm giác người trẻ tuổi kia vô cùng đặc biệt, giống như hạc giữa bầy gà trong vô số u hồn, khiến người ta liếc mắt cái là có thể phân biệt ra được.
Một lát sau, lão quỷ quân trang mới đột nhiên hiểu ra -- thân thể của những con ma khác đều hơi mà. Chỉ có vị này là cơ thể ngưng thực.
Hắn còn có một loại khí chất đặc biệt nữa. Đây rõ ràng là một người sống mà!
Hơn nữa người sống đó lại còn ở trong địa phủ nữa!
Lúc này Từ Huyền cũng mở miệng, mang trên mặt điệu cười nhàn nhạt: “Vương Hổ Bát.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận