Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 311 - Pháp khí công nghệ cao [Buồn cười.jpg] (1)

“Nếu không, pháp lực hao hết, nó cũng trở nên vô dụng.”
Từ Huyền mỉm cười nói: “Ừm, lão nói không sai, đúng là phải khai quang lần nữa.”
Tôn Đại Trung gật đầu lia lịa, cảm khái: “Đúng đúng, nhờ có pháp khí này của Ngô đại sư mà tôi mới có thể bình an sống đến ngày hôm nay.”
Thật ra, ông biết Từ Huyền và Ngô Hư Tử không hợp nhau cho lắm.
Vả lại cũng biết Từ Huyền có thực lực và địa vị vượt xa Ngô Hư Tử.
Có điều ông là người tương đối hiền lành, không làm được loại hành vi quá mức bạc bẽo kia.
Lại thêm ông thật lòng thật dạ cảm kích Ngô Hư Tử đã cứu mạng ông mấy năm này.
Cho nên mới liều lĩnh bất chấp nguy cơ chọc giận Từ Huyền, vẫn gọi là “Ngô đại sư”.
Ông vốn cũng định đi tìm Ngô Hư Tử giống mọi khi.
Nhưng nghe nói vị Ngô đại sư kia đã bị một nhóm “sư bá”, “sư thúc” đưa đi.
Tôn Đại Trung thận trọng nói: “Bác sĩ Từ, cậu xem có thể đuổi âm hồn đeo bám trên người tôi đi giúp tôi được không?”
Từ Huyền mỉm cười lắc đầu: “Không đuổi được.”
Sau khi mọi người có mặt nghe Từ Huyền nói vậy thì đều sững sờ. Trong lòng Tôn Đại Trung nặng nề, lập tức trở nên gấp gáp.
Ông cho rằng thái độ quá mức kính trọng Ngô Hư Tử của ông ban nãy đã khiến Từ Huyền cảm thấy khó chịu.
Lúc bấy giờ, Tôn Đại Trung nói với vẻ mặt đau khổ: “Bác sĩ Từ, là tôi không đúng, không nên chọc giận cậu.”
“Lão Tôn tôi xin lỗi cậu.”
“Chỉ là, quả thực Ngô đại sư đã cứu tôi vài lần trong mấy năm qua, lão Tôn tôi cũng không thể...”
Từ Huyền cười khẽ, lắc đầu: “Không, anh hiểu lầm rồi.”
“Không phải tôi không muốn đuổi giúp anh.”
Tôn Đại Trung ngạc nhiên, nghi ngờ hỏi: “Thế ý của bác sĩ Từ ý là... phải thêm tiền?”
Từ Huyền có chút dở khóc dở cười.
Hắn lắc đầu bất đắc dĩ: “Không phải, không cần thêm tiền đâu.”
“Chỉ là trên người anh căn bản không dính phải mấy thứ này.”
“Thì làm sao đuổi đi được?”
Mọi người ở đây đều ngây ngẩn.
Tôn Đại Trung lập tức lo lắng, còn tưởng rằng Từ Huyền đang lấy cớ.
“Không phải, bác sĩ Từ, nhưng rõ ràng pháp khí này hiển linh rồi mà.”
Lúc này, một ý nghĩ đột nhiên lóe lên trong đầu Tiền Huy đang ở cạnh ông.
“Bác sĩ Từ, chẳng lẽ pháp khí này có vấn đề?”
Từ Huyền cười như không cười, nói: “Có vấn đề hay không, thì phải xem xét theo tình huống.”
“Đối với người chế tạo “pháp khí” này thì chẳng có việc gì cả.”
“Nhưng đối với ngài Tôn đây, có lẽ có một vấn đề nhỏ.”
Tới đây, Tôn Đại Trung cũng nghe ra hàm ý khác của Từ Huyền.
Ông nghi ngờ hỏi: “Bác sĩ Từ, đây là ý gì?”
Từ Huyền chỉ cười không nói.
Hắn chỉ cầm lấy đầu hoàng tiên trên tay Tôn Đại Trung qua. Sau đó bóp nhẹ.
Sau tiếng vang rắc nhỏ, đầu hoàng tiên bị hắn bóp nát!
“Bác sĩ Từ, đừng.... Hả, đây, đây là thứ gì?”
Tôn Đại Trung bắt đầu hoảng sợ. Một lát sau, ông hoàn toàn ngơ ngác.
Chỉ thấy sau khi đầu Hoàng tiên này bị Từ Huyền bóp nát thì đồ vật bên trong nó cũng lộ hẳn ra ngoài.
Không phải bộ não Hoàng tiên đã bị teo rút lại như trong tưởng tượng. Mà là một cục pin cúc áo, một vi mạch nhỏ và điện trở đốt nóng.
Hai người Tôn Đại Trung và Tiền Huy đồng loạt trợn tròn mắt.
Hai người đều không ngốc, đầu óc xoay chuyển một chút thì lập tức hiểu rõ mọi chuyện.
Cái gọi là pháp khí, con mịa nó chính là một cái điện trở đốt nóng có gắn mạch điện hẹn giờ! Tôn Đại Trung giận tím người.
Hèn chi thứ này không thể đụng vào nước! Nếu dính phải nước thì chập mạch rồi còn đâu!
Chả trách mỗi lần “hiển linh” xong lại phải khai quang lần nữa! Há chẳng phải để điều chỉnh thời gian “hiển linh” tiếp theo à? Nói không chừng còn thuận tiện đổi pin luôn!
Mỗi lần đổi cục pin là lão lại thu ông 500 vạn!
“Cái lão thối tha kia! Lại dám gạt tôi!”
Đến lúc này, Tôn Đại Trung cũng đã hiểu rõ hết thảy. Cả người suýt nữa tức tới bùng nổ!
Phỏng chừng vốn dĩ ông chả có thể chất thu hút mấy thứ bẩn thỉu gì sất. Chẳng qua là bị lão già lừa đảo kia bịp bợm mà thôi!
Hơn nữa còn bị mắc lừa suốt nhiều năm như vậy...
Ông đã từng cảm kích Ngô Hư Tử bao nhiêu, giờ đây biến thành lửa giận lớn bấy nhiêu!
“Lão Tôn, bớt giận nào.”
Tiền Huy cố gắng nín cười, khuyên nhủ: “Tốt xấu gì bây giờ bác sĩ Từ cũng dạy dỗ lão già lừa đảo kia một trận rồi, cũng coi như trút giận giúp anh.”
Tôn Đại Trung thở dài thườn thượt.
Ông chỉ có thể gật đầu bất đắc dĩ, “Đúng là phải cảm ơn bác sĩ Từ nhiều.”
“Nếu không, tới giờ tôi vẫn còn bị tên lừa đảo kia xoay mòng mòng.”
Lúc Tôn Đại Trung nói câu này, ông cũng khá ngại.
Mới đầu ông còn khuyên Tiền Huy hãy cẩn thận, đừng để bị “người khác” lừa phỉnh. Kết quả, hiện tại người mất mặt lại chính là mình...
Thật sự quá xấu hổ.
Tôn Đại Trung ngượng ngùng nói: “Bác sĩ Từ, vậy trước hết tôi và lão Tiền không quấy rầy cậu nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận