Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 589 - Tôi xác định trước một chút, trong phòng cố vấn hẳn là không còn ai khác đâu nhỉ? (2)

“Yêu cầu duy nhất chính là, hi vọng bác sĩ Từ có thể thuyết phục vị kia gia nhập Cục quản lý linh dị chúng tôi, giữ chức vị như là cố vấn.”
Số 9 nói xong thì nhìn Từ Huyền với vẻ mặt mong đợi.
Những điều kiện này của anh đều vô cùng có thành ý. Nhất là cái thứ hai.
Phải biết rằng, dùng cho công nghiệp hay dùng cho thương nghiệp, giá trị chênh lệch nhau cực lớn! Lấy giá cả đất đai bây giờ, giá trị trong đó không thể đo lường được!
Có điều yêu cầu của họ là khiến Từ Huyền thuyết phục Quỷ Đế, độ khó cũng lớn đến kinh người là được. Từ Huyền mỉm cười lắc đầu: “Những thứ này, tôi đều không cần.”
Nụ cười trên mặt Số 9 nhất thời cứng đờ.
“Vậy bác sĩ Từ ý của anh là...”
Từ Huyền cười như không cười nói: “Gần đây có phải Cục quản lý linh dị các anh lại thông qua một số thủ đoạn.”
“Lại tìm ra một loại hạt giống linh thực đúng không?”
Số 9 thở dài, cười khổ nói:
“Không thể gạt anh được, đúng là có chuyện này.”
Nếu như lúc trước Cục quản lý linh dị vẫn còn không quá coi trọng hạt giống linh thực thượng cổ cho lắm, đều là lấy được thì đặt trong nhà kho cả.
Nhưng bây giờ từ sau khi phát hiện Từ Huyền có thể trồng ra linh thực, Cục quản lý linh dị cũng nổi lên tâm tư muốn thử một phen. Loại hạt giống linh thực này, Cục quản lý linh dị cũng muốn tự thử trồng coi sao.
Nếu như có thể thành công thì có thể trao đổi tài nguyên cùng với Từ Huyền. Từ đó thu hoạch sẽ lớn hơn.
Từ Huyền cười nhạt: “Các anh có mấy hạt giống linh thực đó, chỉ cần cho tôi một hạt là được rồi.”
Vẻ mặt Số 9 bất đắc dĩ, vừa định đáp ứng thì anh bỗng dưng giật mình, trong đầu chợt nảy ra một suy nghĩ.
Số 9 cẩn thận nói: “Chờ một chút, bác sĩ Từ.”
“Tôi xác định trước một chút, trong phòng cố vấn này của anh, trừ hai đệ tử của anh và Tống Sở Sở ra.”
“Bây giờ hẳn là không còn có ai khác đúng không?”
Khóe miệng Từ Huyền cong lên một độ cong nhỏ: “Không có người khác, chỉ có mấy người anh thấy thôi.”
“Vậy là được.”
Số 9 cũng yên lòng.
Lần trước đó bị Từ Huyền không công hao bắt lấy ích lợi, khi anh trở về bị cấp trên hung hăng mắng cho một trận. Ám ảnh trong lòng đến bây giờ còn chưa được chữa hết nữa...
Sau khi bàn bạc xong.
Từ Huyền mỉm cười mở miệng: “Tiểu Si, qua đây.”
“Làm gì thế sư phụ.”
Tiểu Si bất đắc dĩ đi qua, hai tay bấm nhanh lia lịa ở trên điện thoại di động, từ đầu tới cuối, mắt đều không có rời khỏi màn hình. Từ Huyền mỉm cười chỉ vào Số 9: “Vị này của Cục quản lý linh dị tìm con có việc.”
Trong lòng Số 9 nhất thời chợt giật thóp.
Một suy nghĩ không hay lập tức nảy lên trong lòng: “Từ đã bác sĩ Từ, anh nói vậy là có ý gì thế.”
“Vị này không phải đệ tử anh mới vừa thu nhận à...”
“Tôi vẫn nhớ là anh tìm được vào ngày hôm đó lúc ở thành Phong Đô... Ặc.”
Anh nói được một nửa thì đột nhiên nghĩ tới cái gì, nhất thời không nói tiếp được nữa.
Từ Huyền mỉm cười nhìn anh, không nói gì.
Lúc này Tiểu Si cũng cất điện thoại di động, cũng nhìn Số 9 với vẻ mặt không nhịn được: “Nói mau đi, ngươi tìm bản đế có chuyện gì?”
Số 9 ôm một tia may mắn cuối cùng thử dò xét: “Ngài là... Vị Quỷ Đế đại nhân kia ư?”
Tiểu Si liếc mắt nhìn anh: “Còn ai vào đây nữa?”
Số 9 há hốc mồm: “Từ đã… trước đó ngài đâu có dáng vẻ này đâu...”
Bộp. Tiểu Si lạnh lùng hừ, vỗ tay một cái. Đột nhiên.
Một ông già mặc áo bào đen, khí thế phi phàm, từ không thành có, trống rỗng xuất hiện ở giữa phòng cố vấn. Sau khi ông già này xuất hiện còn dùng ánh mắt bễ nghễ thiên hạ để liếc Số 9.
Ông ta lấy giọng điệu tà ác âm lãnh thản nhiên hỏi: “Vậy là có bộ dạng như này đúng không?”
Trong giây lát, Số 9 có một loại cảm giác rợn cả tóc gáy.
Giống như anh bị một tà thần kinh khủng nhìn chằm chằm vào! Toàn thân mồ hôi lạnh tuôn như mưa!
Từ Huyền ho một tiếng: “Tiểu Si, đừng dọa người ta như thế.”
Cái Tiểu Si dùng thực ra cũng chỉ là một ảo thuật đơn giản. Chỉ là ảo thuật này có đơn giản đến đâu cũng phải xem là từ ai dùng.
Đường đường là một Quỷ Đế, vượt qua mấy cảnh giới lớn để khi dễ người khác, Số 9 đương nhiên là đỡ không nổi...
“Ài...”
Tiểu Si chán đến chết lại vỗ tay cái nữa.
Ông già kia lại biết mất khỏi tầm mắt ngay lập tức, giống như là chưa bao giờ xuất hiện vậy.
Nếu không phải Số 9 cảm giác được quần áo trên người bị mồ hôi làm cho ẩm ướt, anh thậm chí còn hoài nghi mình đã sinh ra ảo giác... Khi nhìn về phía Từ Huyền lần nữa, ánh mắt của Số 9 tràn ngập oán niệm.
Gài bẫy anh một lần còn chưa tính.
Lần thứ hai còn dùng phương thức tương tự để hố anh, đúng là quá mức mà...
Từ Huyền cười nhạt: “Lần sau anh tới, nhớ phải mang theo thứ đó nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận