Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 976 - Con trai cưng của mẹ đáng sợ đến thế cơ à?

Từ Huyền mỉm cười: “Hai người vào ngồi đi.”
“Không cần quá câu nệ.”
“Chỉ cần có thể vào được phòng tư vấn thì đều là bệnh nhân của tôi.”
“Nói vấn đề của cô một chút đi.”
Cô gái này vừa nghe Từ Huyền nói xong, cơ thể lập tức thả lỏng. Trên mặt cô cũng lộ ra vẻ thoải mái.
“Bác sĩ Từ, ID trên Ma Âm của tôi là [Gia Nhiên].”
“Anh có thể gọi tôi như vậy.”
Nữ sinh này nhanh chóng nói xong hai câu bèn nhìn thoáng qua phản ứng của Từ Huyền. Cô thấy nét mặt Từ Huyền không có vẻ không vui gì mới yên tâm.
Lúc này, mẹ cô bên cạnh cướp lời trước, vội than phiền: “Bác sĩ Từ, con gái tôi gặp xui xẻo lớn rồi!”
Không đợi Từ Huyền trả lời, bà tiếp tục càm ràm.
“Bác sĩ Từ, không dối gạt cậu, con gái tôi đã kết hôn với chồng con bé gần một năm rồi.”
“Trước khi kết hôn, lúc thằng bé kia vẫn là bạn trai của con gái tôi, tôi thường nghe thằng bé luôn miệng kể mẹ mình thế này thế nọ.”
“Lúc đó tôi đã cảm thấy thằng bé này quá là con trai cưng của mẹ!”
“Nhưng ai bảo con gái tôi thích người ta làm gì!”
“Hơn nữa, điều kiện nhà họ cũng khá giả.”
“Tôi thầm nghĩ trong lòng, con gái rượu nhà mình gả đi sẽ không cần chịu cực khổ nên tôi cũng không nói gì.”
“Huống chi nhà con rể của tôi còn là gia đình đơn thân.”
“Mẹ thằng bé một mình làm lụng kinh doanh kiếm tiền.”
“Bà ấy vất vả nuôi nấng hai đứa con là con rể và em trai con rể tôi...”
“Bà ấy quản hơi nhiều cũng là điều dễ hiểu.”
“Thằng bé chịu nghe lời mẹ, ngoan ngoãn hiếu thảo như thế, chắc chắn không đến nỗi tệ bạc.”
“Haiz, ngàn vạn lần không nghĩ tới!”
“Đợi đến khi con gái tôi kết hôn với thằng bé rồi tôi mới phát hiện có điều bất ổn.”
Bác gái này cực kỳ tức giận nói: “Ở nhà họ, bà thông gia chỉ cần nói một câu, con rể tôi sẽ nghe theo bà ấy răm rắp.”
“Còn lời con gái tôi nói với nó chỉ như nước đổ đầu vịt, nói xong quên ngay.”
“Điều càng khiến bà đây khó chịu là”
“Chỉ cần con gái tôi bất đồng ý kiến gì đó với mẹ chồng.”
“Đứa con rể ngoan đó nhất định sẽ lải nhải bên tai con gái tôi mỗi ngày.”
“Bảo con bé phải nghe lời mẹ chồng, đừng chọc giận mẹ nó...”
Bác gái nói một hồi, mặt mày không kìm được lộ vẻ tức giận: “Chẳng lẽ trong cái nhà này chỉ có mẹ nó quan trọng.”
“Còn con gái rượu nhà tôi không quan trọng hay gì?”
“Bác sĩ Từ, cậu nói xem có cách gì sửa đổi tính tình thằng con rể của tôi không? Để nó bỏ cái tính con trai cưng của mẹ ấy đi?”
Từ Huyền nghe bà nói xong, sắc mặt không khỏi trở nên vi diệu.
Hắn gật đầu nói: “Có cách, hơn nữa còn rất đơn giản.”
Bác gái không khỏi hai mắt sáng rỡ: “Bác sĩ Từ, cách gì thế?”
Từ Huyền thản nhiên nói: “Lý do con rể bác luôn nghe theo lời mẹ anh ta.”
“Là vì nguồn kinh tế chính trong nhà họ đều từ mẹ anh ta cho.”
“Con rể bác không đi làm, mẹ anh ta cho anh ta ba vạn tệ phí sinh hoạt một tháng.”
“Muốn làm con rể bác nghe lời rất đơn giản.”
“Bác cứ đưa tiền cho anh ta là được.”
“Chỉ cần bác cho đủ nhiều, khẳng định anh ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời.”
Tống Sở Sở ở bên cạnh nghe vậy thì sắc mặt không khỏi kỳ quái.
Hay thật! Hóa ra là con trai cưng của mẹ kiểu đó à.
Đổi thành cô, nếu trước kia cha mẹ già cũng cho cô tiền tiêu vặt như thế, vậy ít nhiều gì cô vẫn sẽ là đứa bé ngoan. Chỉ cần cha mẹ cô nói đi hướng đông, cô chắc chắn sẽ không đi hướng tây!
Nếu họ bảo cô làm bài tập, cô tuyệt đối không chơi điện thoại...
Bác gái nghe hắn nói vậy, nét mặt lập tức xấu hổ.
Bà lúng túng nói: “Chúng tôi chỉ là gia đình bình thường, làm gì có nhiều tiền thế chứ...”
Từ Huyền đáp: “Vậy thì hết cách rồi.”
“Cá nhân tôi đề nghị hai người ly hôn đi.”
“Bằng không, đợi đến sau này, con gái bác sẽ ngày càng khốn khổ, ngày càng trầm cảm.”
“Thậm chí còn dẫn đến tự sát...”
Bác gái này và con gái bà đều giật nảy mình.
Cô gái tên Gia Nhiên ngập ngừng hỏi: “Bác sĩ Từ, chắc không quá lố đến vậy đâu?”
“Chồng tôi chỉ là con trai cưng của mẹ chút ít thôi.”
“Tôi đúng là hơi không vui.”
“Nhưng cũng không đến mức quá lố như trầm cảm đâu...”
Mẹ cô bên cạnh cũng luôn miệng nói: “Đúng đó bác sĩ Từ.”
“Con gái nhà tôi rất ngoan.”
“Từ nhỏ, con bé ở nhà đã rất nghe lời tôi, cũng không thấy con bé phản nghịch gì cả.”
“Hiện tại, nếu con gái tôi ly hôn, vậy coi như nó là gái một đời chồng rồi! Không dễ lấy chồng nữa!”
Từ Huyền thản nhiên nói: “Cô không tin?”
“Vậy tôi hỏi cô.”
“Cô kết hôn với chồng cô đã sắp một năm.”
“Hai người đã ngủ với nhau chưa?”
Sắc mặt Gia Nhiên phút chốc ửng đỏ.
Cô cúi thấp xuống, ngượng ngùng gật đầu: “Tôi và chồng tôi... ngày nào cũng...”
Mẹ cô không nhịn được phàn nàn: “Không biết con gái và con rể tôi có vấn đề gì trên phương diện kia không nữa!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận