Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 335 - Nghị lực lớn, quyết tâm lớn, kiên trì bền bỉ hãm hại chính mình (2)

Ông cười khổ nói: “Sớm biết thế, trước đây tôi đã không lao lực tâm tư giành lại mảnh đất này rồi.”
“Lúc đó vẫn còn phí không ít sức lực.”
Từ Huyền cười như không cười nói: “Đúng thật là phí không ít sức lực.”
“Anh có còn nhớ hay không, khi anh đi tham gia bán đấu giá mảnh đất này lúc trước.”
“Buổi sáng, đột nhiên tiêu chảy rồi.”
“Lúc đó đang trên đường đi, xe của các anh đột nhiên chết máy ở nơi vắng vẻ không người.”
“Trên đường lại nhất thời không gọi được xe.”
“Gọi người lái xe đến đấy từ công ty, cũng không kịp rồi.”
“Vì thế cả đoàn đội của anh bỏ tiền mua mấy chiếc xe đạp vừa lúc đi ngang qua nơi đó, mệt đến chết đi sống lại đạp xe đến hiện trường.”
“Lúc đó cơ thể anh đang khó chịu, lại còn đạp xe lâu như vậy.”
“Thiếu chút nữa thì té xỉu rồi.”
“Vẫn là dựa vào nghị lực mạnh mẽ kiên trì, cuối cùng mới đấu giá được mảnh đất này.”
Từ Huyền vừa nói, Tiền Huy cũng lập tức nhớ tới đoạn phải trải qua lúc trước đó.
Trong lòng của ông còn có chút thổn thức. Lúc đó đúng thật là không dễ dàng.
Đoạn trải qua này, ông còn lấy ra để diễn thuyết với nhân viên trong công ty như tấm gương để mọi người phấn đấu. Có đôi khi tự mình nghĩ lại cũng thấy rất tự hào.
Nhưng mà.
Bây giờ nghĩ lại, ông đột nhiên cảm thấy có chút không đúng.
Sắc mặt Tiền Huy kỳ lạ nói: “Bác sĩ Từ, chẳng lẽ là...”
Từ Huyền mỉm cười gật đầu: “Đúng thế.”
“Nếu như trước đây anh không có nghị lực kiên trì lớn như vậy, cho dù là lực ý chí có một xíu xiu xúc động dao động thôi, mảnh đất này cũng sẽ bị người khác lấy mất.”
“Anh cũng không có phiền toái này.”
Tiền Huy nhất thời dở khóc dở cười. Thì ra không phải thuốc không có tác dụng.
Mà là chính bản thân ông lấy nghị lực lớn, quyết tâm lớn, lực ý chí mãnh liệt kiên trì bền bỉ quyết tâm nhảy vào hố lửa!
Cái kiểu kéo đều không kéo được...
Tiền Huy thở dài: “Cảm ơn bác sĩ Từ đã nói cho tôi biết những thứ này.”
“Bây giờ tôi cảm thấy có chút mê man...”
Năng lực kinh doanh của ông vốn rất bình thường.
Đối với điểm ấy, chính bản thân ông cũng hiểu rõ trong lòng.
Trước đây khi mới vừa tiếp nhận gia nghiệp, một công ty vốn thịnh vượng phồn vinh lại bị ông mới vừa chưởng quản chưa đến mấy năm, suýt chút nữa thì làm cả công ty sụp đổ.
Sau đó vẫn là dựa vào cung phụng Quỷ Tiên “khắc mệnh” mới mạnh mẽ kinh doanh công ty đến trình tự như bây giờ. Tiền Huy vẫn chỉ có thể lấy “nghị lực” là ưu điểm, miễn cưỡng trấn an bản thân mình một chút.
Hiện tại thậm chí ngay cả nghị lực đều không đáng tin cậy... đả kích này thật sự là có chút quá lớn.
Nếu không phải nội tâm của ông cũng coi như kiên cường thì sợ rằng thật sự muốn tự bế rồi.
Từ Huyền mỉm cười: “Thật ra thì anh cũng không cần phải lo nghĩ nhiều.”
“Sau này anh gặp lại chuyện tương tự, không sai biệt lắm cũng sẽ biết là chuyện gì xảy ra.”
Lúc này.
Tiền Huy đột nhiên thở ra một hơi thật sâu.
Ánh mắt ông lộ ra đầy vẻ “trí tuệ”: “Tôi chợt nảy ra một suy nghĩ tuyệt diệu.”
“Bác sĩ Từ, cậu xem với người như tôi đây, có phải là có thể biến bất lợi thành lợi thế không.”
Tiền Huy nói ra kế hoạch của chính mình.
Ông đã quyết định rồi, sau này dứt khoát trực tiếp nằm ngửa! Quyết sách vận hành công ty, toàn bộ dựa vào vận khí!
Chuyện nào có vận khí không thuận lợi thì kiên quyết không làm!
Hoặc là dứt khoát mua mấy cái xúc xắc, đặt biệt để trong phòng làm việc. Gặp phải lúc nào đắn đo khó định thì trực tiếp đổ xúc xắc!
Làm như vậy nói không chừng còn đáng tin cậy so với kế hoạch mà tự ông lo lắng hết lòng vắt óc nghĩ ra được...
Đến lúc mở họp, trên bàn của mỗi người phụ trách chủ yếu đặt thả một bộ bài tây! Lúc cần phải tranh luận.
Sau khi trình bày quan điểm của các bên xong, dứt khoát cũng đừng giơ tay biểu quyết cái gì, trực tiếp rút thăm luôn!
Ai rút trúng bài lớn thì nghe lời người đó!
Sau khi Tiền Huy nói ra quyết định của mình, khung cảnh nhất thời trở nên có chút im ắng.
Tống Sở Sở đều nghe choáng váng. Hay lắm! Kinh doanh kiểu nằm ngửa cũng được luôn hả?
Người này là bằng cách nào mở công ty lâu như vậy mà không hề đóng cửa thế?
Vẻ mặt Tiền Huy đầy mong đợi hỏi: “Bác sĩ Từ, cậu nói xem ý tưởng này của tôi thế nào?”
Sắc mặt Từ Huyền kỳ lạ: “Ừm, anh có thể thử một lần.”
Tiền Huy vỗ đùi, cảm thấy mỹ mãn nói: “Được! Nếu bác sĩ Từ đều nói không thành vấn đề.”
“Vậy thì tôi cứ làm thế đi!”
Từ Huyền nghe mà cũng có chút buồn cười. Có điều nói đi thì cũng phải nói lại, lấy trình độ kinh doanh của Tiền Huy.
Có khi làm như vậy công ty thực sự còn có thể phát triển tốt hơn nhiều so với việc ông nghiêm túc kinh doanh.
“Bác sĩ Từ, vậy tôi không quấy rầy cậu nữa.”
Tiền Huy đứng dậy, vui rạo rực chào tạm biệt Từ Huyền, chuẩn bị rời khỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận