Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 561 - Áo liệm trên người ngươi không thuộc thời đại này.

Giọng nói này tự mang tiếng vang, truyền đi rất xa.
Từ Huyền nhìn ông lão mặc áo bào đen đứng giữa không trung, sắc mặt hắn có chút vi diệu.
Hắn cũng không phản ứng gì với ông lão này, ngược lại dẫn theo Chu Yếm tiếp tục đi trên đường. Sau khi đi qua vài con phố.
Hắn đột nhiên dừng bước.
Cách không xa phía trước có một bé gái khoảng mười một, mười hai tuổi đang ngồi xổm ở ven đường trông khá đáng thương.
Cô bé trông thấy Từ Huyền lập tức vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ chạy tới chỗ hắn.
“Anh ơi, em không tìm được người nhà em.”
“Hu hu, nơi này đáng sợ quá đi, em rất sợ.”
“Anh ơi, anh có thể dẫn em đi tìm họ không ạ?”
Từ Huyền mỉm cười lắc đầu: “Sự sợ hãi này có vẻ... không ổn lắm.”
Cô bé nghe được câu trả lời của hắn, hốc mắt tức khắc ửng đỏ: “Sao thế ạ?”
Từ Huyền vẫn giữ nguyên nụ cười: “Ngươi có người nhà đã là chuyện của mấy ngàn năm trước, bọn họ có còn ở đó hay không, lẽ nào trong lòng ngươi không rõ à?”
Khí chất trên người bé gái thoắt cái hoàn toàn biến đổi.
Trên người cô bé tỏa ra khí tức vô cùng kinh khủng doạ người. Cô bé bỗng dẩu miệng, trông có vẻ không vui cho lắm.
“Ta đã như thế này rồi, sao ngươi... ngươi có thể nhìn ra được?”
Từ Huyền tốt bụng chỉ vào quần áo cô bé mặc trên người, mỉm cười nói: “Bình thường, chúng ta gọi kiểu quần áo ngươi mặc trên người là áo liệm.”
“Hơn nữa, đây là áo liệm ở thời đại của ngươi...”
Bé gái trưng ra vẻ mặt khó chịu, bĩu môi: “Ngươi đúng là không thú vị gì hết.”
Nói rồi cô bé xoay người rời đi.
Tuy nói là đi nhưng tốc độ lại giống hệt như bóng ma.
Phút chốc đã biến mất ngay trước mắt Từ Huyền.
Từ Huyền chỉ mỉm cười, vỗ vào chú khỉ bên cạnh và nhẹ giọng nói: “Đi.”
...
Lúc này, ngoài thành Phong Đô.
Rất nhiều tu sĩ và thành viên của Cục quản lý linh dị cũng nhìn thấy cảnh tượng xuất hiện giữa không trung, người nào người nấy đều mắt chữ A mồm chữ O.
“Đó là thứ gì thế?”
“Khí thế kiểu này... Thì ra Quỷ Đế đáng sợ vậy luôn?”
Quỷ Đế này xuất thế thì cứ xuất thế đi.
Còn tiện thể bày ra một tòa thành trì nữa. Quả thực là trâu bò dữ dằn!
Ngay cả lãnh đạo của Cục quản lý linh dị cũng cảm thấy đầy áp lực, trên trán không ngừng toát ra mồ hôi hột. Cấp trên đã từng ám chỉ qua với ông.
Hiện tại đã sớm chuyển cư dân đi hết.
Lỡ như phát sinh chuyện không thể khống chế thì vẫn còn một phương án cuối cùng, đó là xóa sổ hết thảy thành Phong Đô và Quỷ Đế sắp sửa xuất thế bằng đạn hạt nhân.
Nhưng giờ đây, ông thật sự khá nghi ngờ, kể cả đạn hạt nhân cũng chưa chắc đã dẹp yên được...
Ngay lúc này.
Vô số người bên ngoài thành Phong Đô đều nghe được tiếng cười quái dị và vài câu thoại cực kỳ ngầu lòi hệt như nhân vật phản diện trong phim truyền hình. Nhiều người không khỏi tê dại cả da đầu.
Chất giọng này vừa nghe đã biết không phải hạng người tốt lành gì! Hơn nữa vừa thức tỉnh đã triệu tập Quỷ Vương thiên hạ ngay tắp lự.
Nghe xong biết ngay đây không phải vị chủ an phận thủ thường gì đâu...
Cũng không biết tiếp theo vị này còn muốn quậy ra chuyện yêu ma quỷ quái gì nữa đây.
Điều phiền phức nhất chính là bọn họ xác thực không có biện pháp nào túm được Quỷ Đế này. Nhưng mà có chuyện làm cả nhóm tu sĩ nghi ngờ hơn.
Không biết là nguyên nhân gì.
Sau khi Quỷ Đế thốt ra hai câu lời kịch kia xong thì tự dưng câm như hến, không nói thêm tiếng nào nữa. Ngay cả thành trì giữa không trung cũng đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi.
Khiến người ta hoàn toàn chả hiểu kiểu gì.
Sao Quỷ Đế này không đi theo kịch bản cũ gì hết trơn vậy?
“À, Từ đạo hữu, vừa rồi cậu đi đâu thế?”
“Sao ta không trông thấy cậu nhỉ?”
“Cô bé bên cạnh cậu là...”
Lúc bấy giờ, Chu chân nhân của Mao Sơn nhìn thấy Từ Huyền thì không khỏi lên tiếng chào hỏi. Thời điểm đến đây, Từ Huyền chỉ có một mình.
Mà hiện tại bên cạnh hắn lại lòi ra thêm một cô gái bé nhỏ. Cô bé này còn đang dẩu môi.
Thoạt nhìn vô cùng tủi thân, dáng vẻ sắp òa khóc đến nơi...
Dường như bé gái bên cạnh Từ Huyền có chút thuộc tính “không chính thống”.
Tuổi còn nhỏ đã quệt hai bên “mắt màu khói” hơi đen đen. Quần áo mặc trên người cũng khá loè loẹt, dở dở ương ương. Trông cứ như thiếu nữ nổi loạn có thẩm mỹ không được bình thường cho lắm...
Các vị đạo hữu chợt nhớ tới lời Từ Huyền đã nói trước đó, trong lòng nhất thời giật nảy mình.
Vậy đoán chừng đây chính là “đệ tử có thiên phú khá ổn” mà Từ Huyền định thu nhận.
Bọn họ quả thực có thể cảm nhận được dường như trên người bé gái này có loại khí chất đặc biệt khác hẳn người thường. Hẳn là cô bé có thiên phú đặc thù nào đó được Từ Huyền nhận ra.
Đứa trẻ thế này đi con đường tu hành quả đúng là thiên phú dị bẩm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận