Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 645 - Bác sĩ Từ, hình như thuốc anh bán cho tôi quá hạn rồi… (2)

Từ Huyền mỉm cười nói: “Không cần bối rối, anh cứ nói thẳng là được.”
Tôn Đại Trung cắn răng: “Vậy tôi nói đây.”
“Bác sĩ Từ, loại thuốc anh bán cho tôi lần trước ấy, hình như... hình như nó quá hạn...”
“Tôi muốn mua thêm một cái từ chỗ của ngài.”
“Tốt nhất là, tốt nhất là một cái có thể trừ tà ấy...”
Sau khi nói xong, Tôn Đại Trung có chút thấp thỏm.
Tuy miệng thì ông nói là “quá hạn”.
Thế nhưng chỉ cần là người hơi có chút kinh nghiệm xã hội thì đều hiểu hai chữ “quá hạn” ấy là có ý gì. Đó chỉ là cách nói tương đối uyển chuyển thôi.
Tôn Đại Trung hồi hộp chú ý vẻ mặt của Từ Huyền, rất sợ hắn sẽ tức giận. Dù sao đại sư giống như Từ Huyền đều tương đối coi trọng danh tiếng của bản thân. Ông nói lời này ngay trước mặt Từ Huyền, không thể nghi ngờ là làm hắn bẽ mặt..
Tôn Đại Trung còn nhớ rõ lần ông tìm đến Từ Huyền trước đây không lâu.
Ông sợ sẽ gặp phải tai họa lần nữa, muốn mua đồ vật có thể trừ tà từ chỗ của Từ Huyền. Thế nhưng lúc đó Từ Huyền lại từ chối, không bán cho ông.
Trái lại bán cho ông “Doraemon”.
Lúc đó Tôn Đại Trung tương đối tin tưởng phán đoán của Từ Huyền, vì vậy cũng trở về.
Cho dù như thế nào ông cũng không nghĩ tới là sau khi ông trở về, con của ông đã xảy ra chuyện...
Tôn Đại Trung thở dài, trong ánh mắt tràn ngập sầu lo: "Bác sĩ Từ, khoảng thời gian này con trai tôi đột nhiên trở nên không bình thường."
"Bình thường ăn cơm chỉ mải ăn, đột nhiên vô duyên vô cớ lại cười to."
"Hoặc là lúc nói chuyện đột nhiên bắt đầu động kinh, trợn trắng mắt..."
"Bắt đầu nói thao thao bất tuyệt cái gì đó."
"Nói chung chính là không bình thường!"
"Mà ngay cả thành tích học tập cũng giảm xuống không ít!"
Tôn Đại Trung cứ nói cứ nói, sắc mặt thì trở nên tái nhợt.
Trước đó, ông bị "Ngô Hư Tử" lừa gạt nhiều năm, cho rằng bản thân bị quỷ nhập vào người. Tuy sau đó được Từ Huyền báo cho biết là giả, nhưng sợ sệt nhiều năm không phải là giả. Cộng thêm lần đó suýt chút nữa bị Hoàng đại tiên trả thù bóp chết con trai, nên tất nhiên có ám ảnh tâm lý.
Cộng những kinh nghiệm này lại, có thể nói Tôn Đại Trung có tâm lý là “Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng”. Hiện tại con trai lại gặp phải chuyện này, tất nhiên là khiến trong lòng ông lo lắng sợ hãi.
"Bác sĩ Từ, có thể bán chút đồ có thể tránh tà cho tôi hay không."
"Giá đắt một tí cũng không sao cả..."
Tuy lần trước hình như là Từ Huyền đoán sai khiến con trai của ông xảy ra vấn đề. Nhưng Tôn Đại Trung vẫn tin tưởng thực lực của Từ Huyền.
Thậm chí trong lòng còn suy đoán không phải Từ Huyền không muốn bán cho ông, mà là muốn "tăng giá".
Từ Huyền nghe xong lời kể khổ của Tôn Đại Trung, sắc mặt hơi cổ quái.
Hắn ho khan, lộ ra tia đăm chiêu: “Ông chủ Tôn, chuyện này quả thật là trách tôi.” Tôn Đại Trung vui vẻ, nhưng lại nghe thấy Từ Huyền nói: “Tôi không nên bán thuốc đó cho anh.”
"Lần sau anh còn tới thì trả lại thuốc ‘Doraemon’ lại cho tôi đi."
Tôn Đại Trung nghe thấy lời này thì lập tức luống cuống.
"Không phải, bác sĩ Từ..."
"Tôi không có ý đó, là lão Tôn tôi không đúng, nói sai..."
Tôn Đại Trung còn tưởng Từ Huyền thật sự tức giận nên vội vàng nói lời xin lỗi.
Còn vỗ nhẹ lên mặt mình một cái. Chỉ thiếu quỳ xuống với Từ Huyền thôi.
Với thân phận phú hào như ông, không biết đã bao nhiêu năm không khúm núm với bên ngoài như vậy. Dù sao thì chuyện này cũng liên quan đến cái mạng nhỏ của con trai ông.
Nếu như Từ Huyền bó tay đứng ngoài quan sát không chịu giúp đỡ thì ông thật sự không dám nghĩ đến hậu quả…
Từ Huyền lắc đầu: "Ông chủ Tôn, có thể là anh hiểu lầm rồi."
"Không phải tôi đang nói dỗi đâu."
"Cũng không phải là cố ý nói lời này muốn làm khó dễ anh gì cả."
“Sở dĩ con trai anh như vậy đúng là phải trách ‘thuốc’ mà tôi đưa cho anh.” Từ Huyền vừa thốt ra lời này.
Không chỉ là Tôn Đại Trung ngây ngẩn.
Mà ngay cả Tống Sở Sở bên cạnh cũng đờ đẫn.
Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy Từ Huyền nhận sai...
Tôn Đại Trung chần chờ nói: "Bác sĩ Từ, là sao chứ?"
Từ Huyền mở miệng nói: "Anh còn nhớ lần trước, sau khi anh rời khỏi chỗ tôi không."
"Con trai anh đã xảy ra một chuyện ngoài ý muốn nho nhỏ."
Tôn Đại Trung liên tục gật đầu: "Đúng đúng! Đương nhiên là nhớ."
Trên mặt ông lộ ra vẻ cảm kích: "Lần đó, đứa trẻ đạp xe đạp không biết điều, bị xe đụng phải."
"Tôi không có mặt ở hiện trường, nhưng nghe nói bị đụng bay mấy mét."
"Lúc ấy tôi biết được, suýt chút nữa thì phát bệnh tim."
"Tôi vốn cho rằng đứa trẻ này sắp ngủm rồi."
"Không ngờ thằng bé không sao cả, sau khi về nhà còn cười đùa với tôi, giống như người không sao vậy."
"Sau đó tôi nói với thằng bé là thuốc của bác sĩ Từ đã cứu thằng bé."
Bạn cần đăng nhập để bình luận