Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 870 - Tà niệm trong lòng được phóng thích ra ngoài (2)

Người đàn ông trung niên nghẹn họng, lắp bắp nói: "Không phải, tôi không làm gì cả."
"Bác sĩ Từ, có phải cậu nhầm rồi không."
Từ Huyền thản nhiên nói: "Không nhầm."
"Nguyên nhân cái chết của mẹ ông chính là ông không làm gì cả."
Trong ánh mắt của người đàn ông trung niên lộ ra vẻ mê man.
Từ Huyền nói: "Tôi hỏi ông, vốn hai chị em ông đã thương lượng thay phiên chăm sóc mẹ ở trong nhà các người."
"Một người nuôi nửa năm."
"Sau đó ông ngại phiền phức nên ném cho chị gái ông."
"Đợi đến lượt nửa năm của ông thì mỗi tháng ông đưa cho chị gái hai nghìn tệ phí ăn uống…"
"Sau đó lại dùng tiền mời một bảo mẫu đến nhà chị gái ông chăm sóc thay ông..."
Sắc mặt của người đàn ông trung niên không khỏi đỏ lên, gật đầu coi như chấp nhận.
Từ Huyền thở dài: "Vậy thì đúng rồi."
"Chính là ngày hôm sau, bảo mẫu mà ông mời đến nhà chị gái ông."
"Mẹ của ông đã chết..."
Hai chị em nghe thấy lời này đều kích động.
"Bác sĩ Từ, ý cậu là là do bảo mẫu này làm?"
"Một bà cụ già như mẹ tôi có thù oán gì với bà ta! Tại sao lại muốn giết mẹ tôi!"
"Bà ta điên rồi à!"
Chợt nghe Từ Huyền nói: "Ban đầu, lúc ông tìm bảo mẫu chưa tìm hiểu đúng không?"
Người đàn ông trung niên do dự một lúc.
"Tôi có hỏi công ty quản lý."
"Người phía bên quản lý nói trước đó bảo mẫu này đã chăm sóc mấy người già, rất có kinh nghiệm săn sóc người già."
"Hơn nữa người mà bà ta phục vụ chưa từng sa thải giữa đường."
"Đều là hết dương thọ buông xuôi hai tay mới rời khỏi nhà chủ..."
"Hơn nữa còn vô cùng chịu khó, lúc chủ nhà xử lý hậu sự, có điều gì không biết, bà ta còn giúp đỡ."
"Tất cả cố chủ đều không ai phê bình bà ta."
"Bác sĩ Từ, lẽ nào người của công ty quản lý gạt tôi?"
Từ Huyền ung dung nói: "Gạt thì không."
"Bảo mẫu mà ông mời đúng là phục vụ tất cả khách hàng đến khi hai tay buông xuôi."
"Nhưng từ khi bà ta bắt đầu làm việc này đến bây giờ cũng chỉ có một tháng..."
"Đã tiễn ba người già của cố chủ đi rồi."
"Bao gồm nhà ông là người thứ tư..."
Hai chị em họ đều nghẹn họng.
Người đàn ông trung niên cắn răng nói: "Bác sĩ Từ, tại sao bà ta phải làm như vậy!"
Từ Huyền thản nhiên nói: "Nguyên nhân rất đơn giản."
"Vì tiền..."
"Bảo mẫu này với chồng của bà ta vốn lo việc tang lễ ở nông thôn."
"Đáng tiếc bây giờ ngành này cạnh tranh rất kịch liệt."
"Vì vậy rơi vào đường cùng, vợ chồng họ chỉ có thể đến thành phố."
"Chồng bà ta đến tiểu khu làm bảo vệ, bản thân bà ta thì làm bảo mẫu cho người ta."
"Không ngờ nhà đầu tiên tìm được, làm không được mấy ngày, người già của nhà đó đã qua đời."
"Dựa theo hợp đồng của công ty quản lý, cho dù chỉ làm một ngày cũng phải trả lương như một tháng."
"Nhà đó chỉ có hai người trẻ tuổi, không biết xử lý chuyện này sao cả."
"Vì vậy bảo mẫu đã dứt khoát gọi chồng đến, lại gọi mấy người bạn vốn làm việc tang lễ. Nhận việc làm ăn của nhà này."
"Người trong thành phố vốn có tiền hơn nông thôn, tiền làm tang lễ nhận được cũng hơn gấp mấy lần."
"Mấy ngày nay, bà ta và chồng bà ta, cộng thêm phí bảo mẫu một tháng, tổng cộng kiếm được một vạn tệ!"
"Từ đó về sau, tà niệm trong nội tâm bà ta bị thả ra..."
Hai chị em nghe thấy Từ Huyền nói đến đây, trong lòng đã có suy đoán, sắc mặt họ đều có chút khó coi.
Quả nhiên họ nghe thấy Từ Huyền nói: "Vì vậy bà ta nói với bên công ty gia chính là mình thích chiếu cố người già."
"Nhất là người già tuổi cao."
"Việc chiếu cố người già vừa phiền phức lại vừa mệt mỏi."
"Hơn nữa rất nhiều người già tuổi tác cao nói không chừng sẽ nằm liệt ở trên giường, đái ỉa gì cũng đều cần người hầu hạ."
"Mùi trên người vẫn còn rất khó ngửi."
"Cho dù kiếm hơi nhiều hơn một chút, bảo mẫu bình thường cũng đều không thích nhận loại chuyện lặt vặt như vậy."
"Nên đương nhiên người giống như bà ta rất nhanh đã nhận được việc từ công ty gia chính."
"Tới gia đình thứ hai, trong nhà cố chủ có một người già hơn chín mươi tuổi."
"Mới vừa đi làm được vài ngày, vì để khiến người ta cảm thấy vật siêu giá trị và có thể thuận lợi lấy được tiền sau này, ngày nào bà ta cũng đều làm việc vô cùng nhiệt tình."
"Nếu như bảo mẫu bình thường phụ trách mua thức ăn ở nhà, việc họ hơi ăn bớt một chút là quy tắc ngầm trong nghề này rồi."
"Đại đa số cố chủ đều không thể tránh được, chỉ có thể mở một con mắt, nhắm một con mắt."
"Thế nhưng bà ta lại không!"
"Mấy ngày đi mua đồ ăn, bà ta đều báo giá theo như đúng sự thật, không hề chiếm chút lợi lộc nào của cố chủ."
"Khiến cả nhà cố chủ đều rất có thiện cảm với bà ta."
"Sau khi làm ở đấy vài ngày, bà ta thừa dịp trong nhà không ai, dùng gối đè người làm người ta ngạt thở chết..."
"Rồi bà ta với chồng mình lại thuận lợi nhận được một đơn khác."
Bạn cần đăng nhập để bình luận