Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 1042 - Chân tướng phức tạp đến thế ư (2)

“Người mua chuộc bọn họ, là ông chủ của cô.”
Vẻ mặt Vương Giai mờ mịt: “Bác sĩ Từ, tôi càng nghe mà càng thấy hồ đồ...”
“Tôi với ông chủ không thù không oán, tại sao lại dùng tiền để lừa tôi chứ?”
“Hơn nữa nếu như tôi không phải con ruột của bọn họ, làm sao họ biết thận của tôi có thể tương thích vậy?”
Từ Huyền lắc đầu: “Không phải là ông chủ chỗ công ty cô, là sếp lớn của toàn bộ tập đoàn các cô cơ...”
“Chính là vị tổng giám đốc Hoắc tài sản mấy chục tỉ ấy.”
“Tôi hỏi tôi.”
“Trước đấy có phải công ty của tôi tổ chức cho toàn thể công nhân tiến hành kiểm tra sức khỏe không?”
Vương Giai gật đầu: “Đúng thế.”
“Công ty của chúng tôi tuy quy mô rất lớn nhưng thật ra thì rất keo kiệt, các loại phúc lợi đãi ngộ cơ bản đều không có.”
“Chỉ là năm trước có một lần thể nghiệm miễn phí cho tất cả các nhân viên, nói là phúc lợi của nhân viên.”
“Mấy chục ngàn công nhân đều có thể mang theo người thân cùng nhau tham gia.”
Từ Huyền thản nhiên nói: “Vậy thì đúng rồi.”
“Người bị thận suy kiệt không phải cái người gọi là anh trai của cô.”
“Mà là anh trai ruột của vị tổng giám đốc Hoắc kia cơ.”
“Cái thứ thận này không chỉ có người thân mới có thể tương thích, người xa lạ cũng được.”
“Chỉ là xác suất cực nhỏ.”
“Sở dĩ tất cả công nhân và người thân các cô được kiểm tra sức khoẻ, chính là để tìm kiếm quả thận thích hợp cho anh trai của vị tổng giám đốc Hoắc kia.”
“Cuối cùng, trong hơn trăm ngàn công nhân và người thân.”
“Cô đã bị tìm ra...”
“Sau khi vị tổng giám đốc Hoắc kia điều tra ra biết được cô là đứa trẻ bị vứt bỏ thì đi tìm người sắm vai người nhà của cô.”
“Tất cả những chuyện này đều là người đó an bài.”
Vương Giai ngơ ngác ngồi đấy.
Lượng tin tức trong này quá lớn, làm cho cô nhất thời quay cuồng cảm xúc cực kỳ. Vừa tức giận, lại mê man, còn có chút sợ hãi.
Một lát sau, cô mơ hồ hỏi: “Thế nhưng bác sĩ Từ, tại sao ông chủ không trực tiếp tới tìm tôi, hỏi thẳng tôi chứ?”
Từ Huyền: “Anh ta có đi tìm.”
“Anh ta điều tra qua, biết cô và cha mẹ nuôi của cô có tình cảm rất tốt.”
“Vì vậy có một lần lúc cô không ở nhà, anh ta sai người đi đến tìm cha mẹ nuôi của cô.”
“Hy vọng có thể dùng tiền thu mua, vào tay từ trên người bọn họ, đánh bài cảm tình tạo áp lực với cô.”
“Kết quả là bị cha mẹ nuôi của cô cầm chổi đuổi ra ngoài...”
Vương Giai nghe thấy tin tức đó, không khỏi trầm mặc.
Lúc này vẻ mặt cô có chút phức tạp.
Dường như có chút muốn khóc, nhưng lại ngại không muốn khóc ở trước mặt Từ Huyền, cho nên lại cố kìm nén.
“Bác sĩ Từ, tôi muốn hỏi một vấn đề.”
Vương Giai trầm giọng nói: “Nếu như tôi trực tiếp đi tìm tổng giám đốc Hoắc.”
“Để anh ta đưa tiền mua thận cho tôi.”
“Anh ta sẽ đồng ý chứ...”
Từ Huyền gật đầu nói: “Đương nhiên không thành vấn đề.”
“Như vậy đối với anh ta không còn gì tốt hơn.”
“Vốn dĩ nếu lúc này đây vẫn còn không thành công.”
“Vậy thì tiếp theo, vị tổng giám đốc Hoắc đó của các cô sẽ đích thân tới tìm cô.”
“Trực tiếp bỏ ra số tiền lớn là 30 triệu, muốn dùng tiền đập ngất cô!”
Vương Giai kinh ngạc nhìn Từ Huyền, do dự nói: “Nếu như cha mẹ nuôi của tôi có 30 triệu đó, vậy cuộc sống sau này của bọn họ hẳn là rất tốt nhỉ...”
“Tôi có thể nói cho bọn họ biết, tôi mua vé số trúng giải đặc biệt...”
Từ Huyền nhìn cô, thản nhiên nói: “Ngay từ đầu đùng là sẽ vui vẻ.”
“Có điều ba năm sau đó.”
“Cô dần dần phát hiện thiếu một quả thận, cơ thể chậm rãi trở nên kém cỏi hơn.”
“Rất dễ mệt nhọc.”
“Thường xuyên phải đi đến bệnh viện.”
“Bọn họ vì cơ thể cô, cả ngày cứ mặt ủ mày chau.”
“Cho dù là có tiền, cũng còn xa lắc mới được vui vẻ như trước.”
Ánh mắt Vương Giai lộ ra một tia thất vọng.
Cô cười khổ:
“Được chưa, vậy tôi không đổi.”
“Cảm ơn bác sĩ Từ.”
“Bây giờ tôi không còn xoắn xuýt nữa rồi.”
Từ Huyền mỉm cười: “Cô đừng vội.”
“Cô còn nhớ rõ ban nãy tôi nói, có cách giảm bớt gánh nặng của cha mẹ nuôi cô không.”
“Lẽ nào cô không muốn nghe một chút?”
Vương Giai buồn bực nói: “Bác sĩ Từ, chẳng lẽ biện pháp anh nói không đúng để tôi bán thận à?”
Từ Huyền mỉm cười: “Đương nhiên không phải.”
“Chẳng lẽ cô không tò mò, cha mẹ ruột của cô là ai à?”
Vương Giai sửng sốt.
Từ Huyền nói: “Thật ra thì... năm đó không phải là cô bị vứt bỏ.”
“Một lần kia, cha mẹ cô chuẩn bị mang cô về với ông bà.”
“Nào ngờ mẹ cô sơ ý đánh mất cô.”
“Đợi đến khi họ quay về tìm kiếm thì cô đã được cha mẹ nuôi cô nhặt rồi.”
“Sau này cha mẹ ruột của cô cũng tốn không ít tâm tư, tìm kiếm khắp nơi.”
“Để tìm được cô, càng liều mạng kiếm tiền.”
“Hiện tại coi như là có ngàn vạn tài sản.”
“Nếu như cô nguyện ý quay về đi tìm bọn họ nhận thân.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận