Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 407 - Nhân vật chính văn học mạng già nua (2)

Con cóc ba chân, có tí hiểu biết cũng biết là thứ gì.
"Đù! Đây lẽ nào là cóc vàng ba chân… trong truyền thuyết?"
"Đù! Tùy tiện nhặt được một con sủng vật đều là thứ trong truyền thuyết, không hổ là đãi ngộ nhân vật chính tuổi già văn học mạng!"
[Bình Thường Là Chân Lý] cũng là kích động.
"Bác sĩ Từ... đây... đây lẽ nào thực sự là cóc vàng ba chân?"
"Chính là thứ có thể phát tài trong truyền thuyết à?"
Từ Huyền thản nhiên nói: "Quả thật là vậy."
"Chỉ là cái của anh là phiên bản nhỏ."
"Tình hình bình thường là, đợi đến mười năm sau, nó mới trưởng thành."
"Lúc đó, đại khái anh hơn ba mươi tuổi, chính trực đứng tuổi."
"Có chút tiền, nhưng cuộc sống cũng không tính là giàu có gì cả."
"Dưới sự giúp đỡ của nó mà phất nhanh, trở thành phú hào đỉnh cấp nổi tiếng toàn cầu."
"Đáng tiếc..."
Từ Huyền thở dài: "Bởi vì ở trong nhà anh tương đối nghèo."
"Bắt đầu từ lúc mười mấy tuổi, không ngừng cằn nhằn bên tai nó, muốn phất nhanh, muốn có tiền."
"Tuy hiện tại nó chưa trưởng thành, thực lực không đủ."
"Chỉ là người làm chủ nhân anh đã yêu cầu như vậy, nó còn có cách gì chứ?"
"Cũng chỉ có thể cố gắng giúp anh."
"Cũng may không phụ ủy thác, cũng được xem là giúp anh hoàn thành mấy nguyện vọng."
"Chỉ là có hai tác dụng phụ nho nhỏ..."
"Thứ nhất chính là loại hiện tại ở trên người anh, phất nhanh sẽ có trả giá."
"Thứ hai."
"Bời vì con cóc vàng ba chân này vẫn chưa tiến vào thời kỳ trưởng thành, đã sử dụng năng lực, dẫn đến thời kỳ phát dục trở nên lâu dài không ít."
"Đợi đến sáu mươi năm sau mới có thể trưởng thành chín chắn."
[Bình Thường Là Chân Lý] lập tức trợn tròn mắt. Khá lắm!
Làm cả nửa ngày, bây giờ anh sống thảm như vậy, thật sự là cái nồi của bản thân anh?
Anh có vẻ mặt đau khổ nói: "Bác sĩ Từ, hiện tại tôi không muốn nó giúp tôi giàu nữa có được không?"
"Anh có thể nói với nó, để bản thân nó từ từ lớn lên."
"Tôi có thể đợi..."
Từ Huyền lắc đầu nói: "Bây giờ biết đợi từ từ rồi à?"
"Muộn rồi."
Lần này, [Bình Thường Là Chân Lý] thực sự luống cuống.
Anh nói với vẻ mặt đau khổ: “Bác sĩ Từ, vậy bây giờ tôi có thể làm gì đây?”
“Hiện giờ tôi rất nghi ngờ.”
“Nếu cứ tiếp tục như thế, không chừng tôi sống chưa đến ba mươi tuổi thì đã ngoẻo rồi...”
Từ Huyền mỉm cười, nói: “Có hai cách.”
“Phương pháp đơn giản nhất chính là anh làm được giống như ID của mình.”
“Mỗi ngày uống chút trà, đọc báo, ngủ sớm dậy sớm, rảnh rỗi thì đi công viên tản bộ gì đó.”
“Nếu dư dả thời gian còn có thể đăng ký học tại chức ở trường đại học và học hỏi thêm từ các bạn cùng lớp một chút.”
“Mấy năm sau, anh sẽ có thể cảm nhận được bình đạm mới là chân lý của cuộc sống, đồng thời quen thuộc với lối sống như vậy.”
“Chỉ cần anh không nghĩ đến chuyện phát tài thì sẽ không có việc gì nữa.”
“Đợi đến sau khi anh hơn tám mươi tuổi, những gì nên có đều sẽ có.”
Đông đảo khán giả xem live trong phòng live đều cười không ngậm được mồm.
“Bạn xem live Bình Thường Là Chân Lý ơi, tiền hay em gái gì đó đều là vật ngoài thân, đừng để ý tới nữa~”
“Cười chết, ID này có khả năng tiên đoán tốt đấy.”
[Bình Thường Là Chân Lý] nhìn thấy màn đạn trên màn hình cũng hạn hán lời.
“Đám vô lại mấy người, tôi đã thảm vậy rồi.”
“Mấy người còn ở đây cười trên nỗi đau của người khác...”
“Bác sĩ Từ, cách thứ hai là gì?”
Từ Huyền cười khẽ, nói tiếp: “Loại cách thứ hai.”
“Chính là ném cóc vàng ba chân này đi, hoặc là đưa cho người khác.”
“Chờ thêm một khoảng thời gian, nó không còn nhận anh làm chủ nữa, đương nhiên sẽ đi “trợ giúp” chủ nhân mới phát tài.”
“Đến lúc đó, lẽ dĩ nhiên anh sẽ không bị quấy nhiễu nữa.”
“Dựa vào năng lực của chính anh cũng có thể trải qua cuộc đời không tệ.”
“Nhưng bên cạnh đó, anh cũng mất đi cơ hội trở thành đứa con vận mệnh ở sáu mươi năm sau.”
[Bình Thường Là Chân Lý] nghe hắn nói thế thì lập tức rơi vào xoắn xuýt.
Nói thật, vừa rồi anh nói không muốn phất nhanh.
Nhưng một khi thân phận “đứa con vận mệnh” của mình bị tước đoạt. Anh quả thực có chút không nỡ.
Dù sao, hơn tám mươi tuổi phất nhanh cũng là phất nhanh mà! Huống chi còn có cơ hội nổi danh lưu truyền hậu thế, ai có thể bỏ được? Đến cùng là muốn bình trải qua cuộc sống bình bình đạm đạm nhưng hạnh phúc.
Hay là khổ sở cả đời, sau đó lúc già sắp ngoẻo mới chợt bùng lên một chút, bổ sung tất cả những thiếu hụt của cả một đời. Chuyện này thật sự làm người ta hết sức do dự, rất khó lựa chọn.
[Bình Thường Là Chân Lý] rầu rĩ nói: “Bác sĩ Từ, tôi có thể đưa thằng nhóc này ra ngoài trước, đợi tới sáu mươi năm sau lại đón nó về có được không?”
Từ Huyền cạn lời nhìn anh: “Anh cảm thấy thế nào?”
[Bình Thường Là Chân Lý] cười khan: “Tôi chỉ hỏi một chút, tùy tiện hỏi chút thôi...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận