Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 402 - Bác sĩ Từ, gần đây tôi có chút lo nghĩ, kiếm quá nhiều tiền, không vui (2)

Anh cười khổ nói: “Hơn một tháng nghỉ hè kia, bạn học của tôi đi làm công ở bên ngoài mỗi ngày, tổng cộng buôn bán lời hơn năm ngàn.”
“Tôi thì nằm ở trong bệnh viện hưởng điều hòa, chơi di động linh tinh, tới tay hơn tám vạn.”
“Ngoại trừ gãy chân không thể xuống giường ra thì chuyện khác đều rất tốt.”
“Người bạn học kia của tôi vẫn còn rất hâm mộ tôi nữa...”
Từ Huyền mỉm cười, tiếp tục nói: “Sau đó đến năm cuối cùng khi vị bệnh hữu này tốt nghiệp nghiên cứu sinh và bắt đầu thực tập.”
“Anh tìm được một bệnh viện hạng I nổi tiếng khắp toàn tỉnh.”
“Nếu như có thể nhập chức, chờ mấy năm nữa tất nhiên sẽ có thu nhập xa xỉ.”
“Thực tập hai tháng đã kiếm được mười một vạn tệ.”
Đông đảo khán giả xem live trong phòng live nghe thấy Từ Huyền nói như vậy, trong lòng đã có chút suy đoán.
Quả nhiên là nghe được Từ Huyền nói tiếp: “Vị bệnh hữu này đến bệnh viện thực tập chưa được bao lâu thì gặp phải trường hợp gây gổ ở bệnh viện.”
“Người gây gổ không tìm được bác sĩ mà hắn ta muốn tìm, lại nhìn anh ấy mặc áo blouse trắng của bác sĩ.”
“Thế là hắn ta bất chấp tất cả trực tiếp lấy đao đâm luôn.”
“Cầm đao chọc thẳng vào bụng của anh ấy.”
“May mà còn khá may mắn, không có thương tổn đến nội tạng.”
“Có điều cũng tổn thương nguyên khí, sức khỏe của cơ thể chịu ảnh hưởng rất lớn.”
“Cuối cùng tòa án phán định đối phương phải chịu trách nhiệm hình sự, đồng thời còn phải bồi thường số tiền lên đến mười một vạn.”
Đông đảo khán giả xem live trong phòng live đều không nói gì cả.
Quả nhiên giống như những gì bọn họ suy nghĩ...
Từ Huyền lại nói: “Tiếp đó sau khi vị bệnh hữu này dưỡng thương xong rồi thì cũng có chút bóng ma tâm lý đối với công tác ở bệnh viện.”
“Sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, anh ấy cũng không nộp sơ yếu lý lịch vào bệnh viện nữa.”
“Lại cũng tiêu gần hết tiền rồi, nên đổi sang làm shipper.”
“Làm việc ba tháng, bởi vì đưa đồ quá chậm nên bị khách hàng đánh cho một trận.”
“Đánh rụng một cái răng, bồi thường năm vạn tệ...”
“Sau đó anh ấy phát hiện không thích hợp, lại thay đổi đi làm mấy việc khác.”
“Có công việc chính thức, có công việc tạm thời.”
“Mỗi lần chỉ cần hơi cảm thấy kiếm tiền quá ít, thì nhất định rất nhanh sẽ “nghĩ gì được nấy”.”
“...”
“Sau đó thật sự là không gánh nổi nữa, ở lì trong nhà mấy năm không dám đi ra ngoài tìm việc làm nữa.”
“Cho đến gần đây, số tiền “kiếm” được trước đó đều sắp xài hết cả rồi.”
“Rơi vào đường cùng, phải tìm công việc kiêm chức làm bảo vệ cho một khu chung cư.”
“Làm một nghỉ ba, không trực ca đêm, tiền lương 120...”
“Bởi vì số tiền ấy thật sự là không đủ xài, thỉnh thoảng anh ấy còn nhặt ve chai ở chung cư vân vân.”
“Mỗi tháng cũng có thể kiếm được mấy trăm, trợ cấp thêm một số chi phí khác...”
Trong lòng các khán giả xem live trong phòng live vốn còn rất đồng tình với anh.
Dù sao vốn là một sinh viên học y giỏi giang, nhưng lại rơi xuống đến mức này thì đúng thật là đáng thương. Nhiều năm học tập gian khổ ở trường như vậy đều lãng phí hết.
Thế nhưng sau khi nghe thấy lời nói sau cùng của Từ Huyền thì thật sự là không kiềm chế nổi, đều cười phá lên như nắc nẻ.
“Chết cười mất thôi, hơn hai mươi tuổi làm bảo vệ, bớt đi đường vòng suốt bốn mươi năm đúng không?”
“Hiện giờ tôi có chút hiểu ra vì sao phong cách của vị bệnh hữu này lại biến thành bộ dạng như vậy rồi... Xin lỗi, tôi cũng không muốn cười đâu, nhưng nhịn không được, ha ha ~”
“Khó trách bệnh này hữu nói, kiếm tiền với cậu ta không phải là việc khó, khó khăn là cuộc sống quá yên tĩnh. Không thể không thừa nhận lời này đúng là không phải làm màu [cười khóc.jpg].”
“Có thể tìm được công việc như vậy cũng không dễ dàng đâu, lần đầu tiên nhìn thấy có kiêm chức bảo vệ, còn có thể làm một nghỉ ba, chết cười.”
[Bình Thường Là Chân Lý] thở dài.
“Mọi người đừng cười, tôi đều đã khổ sở như vậy rồi, mọi người còn có lòng đồng tình nào không thế.”
Anh nhìn Từ Huyền trong màn hình, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ nói: “Bác sĩ Từ, tôi đây rốt cuộc là tình huống như thế nào thế?”
“Có cách nào để giải cứu tôi không?”
“Bây giờ tôi còn chưa đến ba mươi tuổi.”
“Tôi muốn kiếm được nhiều tiền, muốn ăn đồ ăn ngon, mua đồ vật mà mình thích.”
“Đặc biệt là muốn tìm một người bạn gái... muốn thể nghiệm một chút mùi vị của tình yêu.”
“Tôi thật sự không muốn bình thường là chân lý đâu...”
Từ Huyền không nhiều lời, nói: “Trước tiên anh đừng quan tâm tình huống của mình là như thế nào nữa.”
“Tình cảnh bây giờ của anh rất nguy hiểm, có biết không?”
“Anh có biết là, chẳng mấy chốc anh sẽ chợt giàu không hả!”
[Bình Thường Là Chân Lý] nghe thấy từ chợt giàu này, không chỉ có không vui, trái lại sắc mặt còn lập tức trở nên vô cùng trắng bệch.
“Không phải chứ, bác sĩ Từ.”
“Lần này tôi có thể kiếm được bao nhiêu tiền vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận