Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 980 - Người đàn ông có đủ thuộc tính biết chăm lo cho gia đình!

“Chỉ cần chị ta đăng bài trên vòng bạn bè, chồng chị sẽ chạy vào bình luận như lẽ dĩ nhiên.”
“Vì anh ta muốn lôi kéo quan hệ, xem có thể tìm cơ hội giúp chị ta làm việc gì khác không.”
“Cứ thế, anh tới tôi lui, hai người dần dần thân quen, bắt đầu nói chuyện phiếm, trao đổi với nhau.”
“Bản thân khách hàng nữ kia là bà chủ của công ty lập nghiệp nhỏ, điều kiện kinh tế cực kỳ tốt.”
“Chị ta đã ly hôn nhiều năm, từ đó đến nay vẫn chưa có bạn trai mới.”
“Cô đơn lẻ bóng suốt nhiều năm.”
“Lần này, đột nhiên có một người đàn ông quan tâm chị ta như thế.”
“Chị ta cảm thấy tuy chồng chị không được tính là rất đẹp trai, nhưng cũng không đến mức khó coi.”
“Chị ta đã từng tuổi này, không còn quá quan tâm đến phương diện dáng dấp nữa.”
“Một thời gian sau, chị ta kìm lòng không đậu động lòng...”
“Thế là chị ta đề nghị hai người họ quen nhau thử xem sao...”
“Lúc đó, chồng chị giật nảy mình.”
“Anh ta vốn định từ chối.”
“Nhưng bà chủ kia cho rất, rất nhiều tiền...”
“Không chỉ cho chồng chị tiền tiêu vặt hai vạn tệ mỗi tháng.”
“Mà còn thường xuyên chu cấp tiền ăn, mặc, ở.”
“Hơn nữa còn có cả quà cáp vào các ngày lễ...”
Bệnh nhân nữ này nghe đến đây cũng trở nên hoảng hốt.
Nhưng rất nhanh, chị ta đã kịp phản ứng lại, hừ lạnh nói: “Bác sĩ Từ, chuyện này liên quan gì đến tôi?”
Từ Huyền cười nhạt: “Ai bảo ngày nào chị cũng thúc giục chồng chị ra ngoài làm việc kiếm tiền.”
“Mỗi ngày chị đều trách móc anh ta kiếm được quá ít tiền.”
“Bất cứ lúc nào anh ta không có công việc, ở nhà nghỉ ngơi.”
“Chị sẽ mặt nặng mày nhẹ nhìn anh ta, nói bóng nói gió rằng anh ta không có tiền đồ...”
“Trình độ học vấn của anh ta không cao, không tìm được công việc tốt.”
“Chị cũng không thông minh nhanh nhạy cho lắm, càng không có năng lực làm ăn gì.”
“Lần đó, chồng chị cũng do bị chị ép.”
“Vừa vặn gặp được cơ hội này, cộng thêm ở nhà bị chị thúc ép, thế là anh ta quyết tâm thử một lần.”
Từ Huyền nói đến đây thì dừng lại một lát, sau đó mới nói tiếp: “Hai năm nay, phần lớn tiền tiêu vặt chồng chị kiếm được mỗi tháng đều không phải do anh ta tiêu xài.”
“Anh ta mang toàn bộ về nhà đưa cho chị.”
“Chưa hết.”
“Rất nhiều quần áo xa xỉ và trang sức phụ kiện gì đó mà bà chủ kia, nói cách khác là tình nhân của anh ta mua tặng anh ta cũng bị anh ta lén lút bán đi.”
“Tất cả tiền đổi được đều mang về nhà cho chị.”
“Điều quá đáng nhất là”
“Chồng chị còn âm thầm lấy quần áo, túi xách dư của tình nhân anh ta về cho chị.”
“Chị nói xem, nếu không phải vì chị thì anh ta làm vậy vì cái gì?”
Tống Sở Sở bên cạnh nghe đến cạn lời.
Tuyệt cú mèo! Người khác đều là lấy tiền trong nhà ra nuôi tình nhân. Còn ông anh này thì ngược lại, lấy tiền của tình nhân về nuôi gia đình.
Chồng của bệnh hữu này thật sự có đủ thuộc tính của người biết chăm lo cho gia đình á...
Dù có quá nhiều điểm để châm chọc, nhưng cô không biết nên khịa thế nào cho phải...
Bệnh nhân nữ này nghe đến trợn tròn mắt.
Ngàn vạn lần không nghĩ tới, chồng mình vậy mà có thể làm ra thao tác không hợp lẽ thường thế này vì mình...
Hiện tại, trong lòng chị ta vô cùng xoắn xuýt.
Vậy rốt cuộc nên ly hôn hay không ly hôn đây...
Nói anh ta yêu chị ta, thế mà anh ta còn đi tìm người phụ nữ khác bên ngoài.
Nhưng nói anh ta không yêu chị ta, thì anh ta lại kiếm tiền từ người phụ nữ khác về cho chị ta xài...
Sau khi chị ta tức giận xong, sâu trong nội tâm còn có cảm giác ngọt ngào...
Bệnh nhân nữ rầu rĩ nói: “Bác sĩ Từ, bây giờ tôi hồ đồ luôn rồi.”
“Cậu nói xem cuối cùng tôi nên làm thế nào đây...”
“Tôi có thể tiếp tục chịu đựng ông chồng này hay không? Rốt cuộc có nên ly hôn với anh ta không?”
Từ Huyền cười nhạt: “Rất xin lỗi, trên phương diện này, tôi không thể đưa ra đề nghị gì cho chị.”
“Chị có thể trở về tự mình suy tính.”
Bệnh nhân nữ này ngơ ngác, để lộ ánh mắt mờ mịt.
Chị ta do dự hồi lâu, thở dài, cuối cùng không nói gì nữa. Sau đó, chị ta quét mã thanh toán rồi rời khỏi phòng tư vấn.
Tống Sở Sở bước đến bên cạnh Từ Huyền, cười hì hì nói: “Ông chủ, anh nói cho tôi biết bệnh nhân lúc nãy cuối cùng có ly hôn chồng chị ta không với!”
Từ Huyền mỉm cười, nhìn Tống Sở Sở: “Cô thấy thế nào?”
Tống Sở Sở nhíu mày suy tư một lát: “Tôi đoán... chắc là... sẽ không ly hôn đâu?”
“Dù sao, người chồng như vậy, hầy, rất hiếm thấy nha...”
“Hơn nữa, tôi cảm thấy cách làm người của bệnh nhân nữ kia khá là “thực tế”.”
Từ Huyền mỉm cười lắc đầu: “Cô sai rồi.”
“Sau khi chị ta quay về suy nghĩ kỹ càng, không bao lâu sẽ muốn ly hôn.”
“Ngay sau đó, chị ta sẽ làm thủ tục ly hôn chồng mình.”
“Hể?”
Tống Sở Sở trừng mắt nhìn: “Bệnh nhân nữ lúc nãy có tính cách như thế à, tôi không nhìn ra đó nha...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận