Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 1067 - Các anh lại bị bắt rồi! (2)

“Hơn nữa còn tạo thành ảnh hưởng cực kỳ xấu đến xã hội.”
“Đã có người bị hại tự sát vì bị các người lừa gạt!”
“Hiện tại người nhà họ đã báo án!”
“Không lâu nữa họ sẽ đến đây.”
“Nếu các người vẫn trưng ra thái độ như hiện tại.”
“Đến lúc đó, người nhà không chịu tha thứ.”
“Tòa án xem xét ảnh hưởng từ vụ án này của các người đến xã hội, rất có thể sẽ phán các người tù chung thân!”
“Thậm chí không loại trừ các người, hành vi phạm tội sẽ càng gia tăng!”
Mấy anh em đều thay đổi sắc mặt.
Tù chung thân? Chẳng phải cả đời đều phải ngồi bóc lịch hay sao?
Nặng hơn nữa chính là... Ăn củ lạc đã tách vỏ...
Trong lúc nhất thời, ai nấy run lên lẩy bẩy!
“Đồng chí cảnh sát, chúng tôi phối hợp, chúng tôi nhất định phối hợp mà!”
Mấy tiếng sau.
Anh em họ Trương, còn có người nhà vội vã chạy đến đều mặt mày cay đắng bước ra khỏi đồn cảnh sát. Trên mặt mấy gã đầu trọc này chồng chất vết thương.
Không phải họ bị cảnh sát trong đồn tra tấn bằng cực hình.
Những vết thương này toàn là do thân nhân người bị hại vừa chạy đến cào xước. Nếu không nhờ cảnh sát ngăn cản, anh em bọn họ suýt nữa đã bị đánh chết...
Nhưng như thế vẫn chưa đủ. Để xoa dịu lửa giận của thân nhân người bị hại, nhận được sự tha thứ.
Bọn họ không còn cách nào khác ngoài phải bồi thường một khoản tiền khổng lồ, chẳng dễ gì mới lấy được thư thông cảm. Trên cơ bản mọi thứ của họ đã bị vét sạch.
“Anh cả, chúng ta làm sao bây giờ?”
“Phải đấy, thu nhập của anh em chúng ta mấy năm nay phải lấy ra bồi thường cả rồi.”
Trương Đại Thuận mặc áo cà sa của trụ trì thở dài: “Về chùa trước rồi nói sau.”
Khi đến ngồi trên xe cảnh sát, lúc trở về tất nhiên không có đãi ngộ này.
Ngay cả chiếc xe sang họ mua cũng bị thế chấp để trả tiền...
Vất vả lắm mấy người họ mới về đến chùa.
Nhưng họ kinh ngạc phát hiện có thêm vài chiếc xe cảnh sát đang đỗ trước cửa chùa.
Có lẽ nhóm cảnh sát mặc đồng phục cũng như không mặc đồng phục này đã chờ ở đây từ lâu. Trên mặt đất đầy rẫy tàn thuốc!
Cửa chùa đã sớm bị cưỡng chế phá vỡ.
Sau khi họ xuất hiện, tất cả cảnh sát xông đến.
Quy mô còn lớn hơn vừa rồi!
Một người đàn ông trung niên có 2 sao 2 gạch trên vai cười giễu nói: “Các anh đã bị bắt!”
Mấy anh em họ Trương ngây ngẩn cả người.
“Sao chúng tôi lại bị bắt nữa?”
“Không phải đâu, đồng chí cảnh sát, có phải mọi người nhầm lẫn gì không?”
“Phải đấy, chúng tôi vừa bị phạt một khoản tiền, còn nhận được thư thông cảm của thân nhân người bị hại mà.”
“Chuyện này là sao?”
Đông đảo cảnh sát đang có mặt nghe xong đều ngơ ngác. Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, trong mắt là vẻ mờ mịt. Thư thông cảm gì?
Thân nhân người bị hại gì? Mấy người này nói cái quỷ gì thế?
Người đàn ông trung niên có 2 sao 2 gạch trên vai nghĩ đến điều gì đó và nói: “Anh nói vừa rồi có hai cảnh sát dẫn các anh đến đồn cảnh sát.”
“Còn bảo các anh bồi thường khoản tiền khổng lồ?”
“Đồn cảnh sát kia ở đâu?”
Sau khi mấy anh em họ Trương nói ra tuyến đường và địa chỉ.
Một cảnh sát trẻ tuổi không nhịn được nói: “Tôi nhớ hình như chỗ đó không có đồn cảnh sát nào mà?”
“Có phải các anh bị lừa rồi không?”
“Trước đó, chúng tôi từng nhận báo án có một đám người giả danh cảnh sát doạ dẫm nghi phạm.”
Mấy anh em họ Trương triệt để trợn tròn mắt.
...
Trong phòng tư vấn.
Tống Sở Sở buồn chán ngán ngẩm lướt điện thoại di động.
Cô xem một lát, đột nhiên cười hô hố ngây ngô.
“Ông chủ, kể anh nghe chuyện cười này!”
“Không phải trước đó trên mạng nói có một đám hòa thượng giả mượn danh nghĩa của anh để gạt tiền người ta à!”
“Anh biết chuyện này đúng không?”
“Bây giờ lại có dân mạng bùng nổ tin tức.”
“Hình như nhóm người này bị bọn lừa đảo gạt tiền rồi...”
“Có vẻ anh bạn này là nhân viên trong đội cảnh sát thẩm vấn họ.”
“Anh ta tiết lộ tin tức.”
“Hành vi phạm tội này của họ cùng lắm là bị phạt ba đến năm năm.”
“Kết quả, bởi vì hiện tại họ không có tiền nộp phạt và bồi thường cho người bị hại.”
“Cộng thêm hành vi tồi tệ, tạo thành ảnh hưởng nghiêm trọng cho xã hội.”
“Cuối cùng, thành viên chủ chốt bị phán quyết mức phạt tối đa, người thấp nhất là ngồi nhà đá mười lăm năm.”
“Thủ phạm chính Trương Đại Thuận còn bị phán chung thân...”
Từ Huyền hờ hững gật đầu, bày tỏ mình đã biết.
Tống Sở Sở bĩu môi nói: “Ông chủ, chuyện hả hê lòng người như thế mà sao anh không có phản ứng gì hết vậy?”
“À, tôi hiểu rồi, anh đã biết gì đúng không...”
Cô nhướng mày, cười hê hê nói: “Ông chủ, anh đừng nói với tôi”
“Đám cảnh sát giả lừa đảo kia là... người ông chủ sắp xếp đấy chứ?”
Từ Huyền cạn lời nhìn cô: “Cô cảm thấy tôi có thể làm chuyện như vậy?”
Tống Sở Sở nhíu mày suy tư một lúc: “Hừm, đúng là không giống lắm nha...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận