Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 219 - Bác sĩ Từ, chẳng lẽ đây là đang lừa quỷ? (1)

Từ Huyền nói đến đây, dường như hồn phách của Hứa Tiểu Diêm cũng động lòng, trên mặt hiện lên vẻ do dự. Anh ta nhìn về phía Từ Huyền, bờ môi giật giật như thể đang nói chuyện.
Tống Sở Sở và cảnh sát Vương đều mê mang mờ mịt, bọn họ không nghe được gì. Đông đảo khán giả xem live trong phòng live của Sở Sở cũng ngơ ngơ ngác ngác.
“Các anh em chí cốt, bác sĩ Từ là đang nói chuyện với mosaic..... âm hồn á hả? Sợ quá sợ quá!”
“Cảnh tượng này trông hơi dọa người nha...... Mị đang run lẩy bẩy.”
“Ngay lúc này, một chàng trai mạnh mẽ lặng lẽ rút chân nhỏ vào ổ chăn!”
“Bác sĩ Từ lớn mật, tôi vừa liếc mắt đã nhìn ra anh không phải là bác sĩ!”
Một lúc sau, Từ Huyền mỉm cười gật đầu.
“Những chuyện anh nói kia không thành vấn đề.”
“Có điều, tôi cũng có điều kiện.”
“Bây giờ anh có hai lựa chọn.”
“Một là đi đến nơi anh nên đến.”
“Đây không phải nơi mà anh nên ở lâu.”
“Thứ hai, nếu anh nhất quyết muốn tiếp tục ở lại đây thì cũng được.”
“Nhưng mà không được ở lại miễn phí, anh phải làm công để trả tiền thuê nhà.”
Vãi chưởng!
Mọi người ở đây đều bị câu nói của Từ Huyền làm cho chấn động. Đây mợ nó chứ là tư bản cấp bậc gì thế hả!
Ngay cả quỷ mà cũng không tha!
Màn đạn trong phòng live của Sở Sở trỗi dậy hàng hàng lớp lớp.
“Bác sĩ Từ đang làm gì thế?”
“Trông anh ta như đang lừa quỷ vậy á......”
“Quá tài tình! Tôi vốn tưởng lừa quỷ là tính từ, lần đầu tiên biết được hóa ra cái này cmn là động từ cơ đấy!”
Từ Huyền không một chút dao động, hắn nói tiếp: “Anh muốn ở lại đây thì phải phối hợp phá án với cảnh sát, giúp bọn họ bắt được thủ phạm.”
“Hơn nữa, nhất định phải giúp một cách nghiêm túc, không được làm loạn như trước đó nữa.”
“Mỗi tháng, cục cảnh sát sẽ phát tiền lương cho anh theo mức lương bình thường của nhân viên cảnh sát.”
“Tiền lương của anh có thể gửi cho người nhà và bạn gái của anh.”
“Cũng có thể đổi toàn bộ thành tiền giấy để đốt cho anh, tùy theo lựa chọn của anh.”
“Ừ ừ, có, có tiền thưởng hiệu quả và thưởng cuối năm.”
“Ngoại trừ lúc lập đội không thể dẫn anh theo, những lúc khác đều giống với cảnh sát bình thường. À, anh không thích lập đội đúng không? Vậy thì tốt rồi.”
“Nhân tiện tôi nói luôn, còn có cả thăng tiến cấp bậc và tăng tiền lương theo thâm niên.”
Từ Huyền nói bằng giọng điệu đầy dụ dỗ: “Anh nghĩ kỹ một chút xem, những cảnh sát khác làm đến tuổi thì về hưu, chỉ có thể nhận được tiền lương hưu.”
“Mà tiền lương của anh sẽ ngày càng tăng cao theo tuổi nghề, qua mấy chục, một trăm năm, phỏng chừng còn có thể vượt qua cục trưởng của bọn họ.....”
“Dù sao anh cũng treo rồi, có thể một mực làm tiếp, không cần lo tới chuyện chết quá khổ sở.”
“Cảnh sát Vương, anh nói xem có phải không?”
Cảnh sát Vương ở bên cạnh đã nghe đến ngây ngẩn cả người.
Bác sĩ Từ thật sự phát rồ rồi à! Mẹ nó chứ cả quỷ cũng không tha!
Người ta cũng treo rồi, còn muốn người ta làm việc nữa, chuyện này hợp lý à?
Nhưng mà, sau khi nghe ra ý ám chỉ của Từ Huyền, anh ta lập tức bừng tỉnh.
Lúc này, anh ta lớn tiếng nói: “Không thành vấn đề! Tôi tuyệt đối có thể đảm bảo điều kiện của bác sĩ Từ!”
“Nếu trong cục không duyệt tiền, tôi tự bù tiền lương của mình qua cho anh luôn cũng được!”
Trong lòng anh ta có chút kích động!
Nếu như vị này thật sự có thể giúp bọn họ phá án, quả thực anh ta không dám tưởng tượng tình cảnh kia......
Sau một hồi do dự, cuối cùng hồn phách của Hứa Tiểu Diêm cũng gật nhẹ đầu bằng động tác cứng ngắc.
Từ Huyền nói: “Được, cứ quyết định vậy đi.”
“Đợi chút nữa sẽ có người trao đổi chi tiết cụ thể với anh.”
Hồn phách của vị Hứa Tiểu Diêm kia đột nhiên lướt qua, cứng đơ kính bái Từ Huyền. Sau đó từ từ lui về trong vách tường rồi biến mất không thấy đâu.
“Bác sĩ Từ, vậy cũng được luôn?”
Đến giờ, cảnh sát Vương vẫn còn thoáng hoảng hốt, anh ta cảm giác như đang nằm mơ! Ngàn vạn lần không nghĩ tới sau này thế mà lại có một vị đồng nghiệp âm hồn......
Từ Huyền thản nhiên nói: “Sao lại không thể?”
“Thứ nhất, tuy có thể thông cảm chuyện anh ta bị oan khuất, nhưng anh ta xác thực đã làm chuyện sai trái.”
“Thứ hai...”
Từ Huyền thâm ý sâu xa nói: “Sao anh biết tôi làm vậy không phải là đối xử tốt với anh ta?”
“Có lẽ sau này anh ta sẽ cảm tạ tôi đấy.”
“Cảm tạ?” Cảnh sát Vương chợt sửng sốt.
Anh ấy chỉ cho rằng ý của Từ Huyền là bọn họ giúp chăm sóc cho người thân trên thế gian của Hứa Tiểu Diêm chứ cũng không nghĩ gì nhiều.
“Đúng rồi, vậy bình thường bọn tôi...... trao đổi với vị này bằng cách nào thế?”
Vừa rồi anh ấy cũng nhìn thấy cách thức Từ Huyền giao lưu với vị này. Nhưng đám phàm phu tục tử như bọn họ thật sự không học theo được......
Từ Huyền nói: “Chuyện này thì đơn giản thôi...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận