Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 1028 - Được xem là đắn đo về phương diện đối nhân xử thế.

"Bác sĩ Từ, vừa nãy tôi đùa thôi."
"Cậu đừng xem giúp tôi nữa."
"Tôi đâu thể làm ra chuyện nào được..."
Vô số khán giả trong phòng live đều vui vẻ.
"Cười chết, bệnh hữu nghe lời như vậy rất hiếm thấy."
"[Cười khóc. JPG]."
"Quả nhiên người này không lăn lộn vô ích trong xã hội, đây được xem là sống đúng rồi, bác sĩ Từ ám chỉ một cái đã phản ứng kịp. Khó trách có thể kiếm được tiền làm giàu."
"[Mắc cười. JPG]."
"Bệnh hữu nắm giữ đạo lý đối nhân xử thế cũng rõ ràng đó."
[Trung Niên Văn Nghệ] mặt không đỏ tim không đập, mở miệng nói.
"Các người chưa nghe một câu nói của tôi à? Bởi vì cái gọi là nghe lời khuyên thì mới no được."
"Nếu bác sĩ Từ nói sau khi tôi hỏi thì sẽ hối hận, vậy nói rõ là tôi không nên hỏi."
"Mấy năm nay, kinh nghiệm lăn lộn xã hội lớn nhất của tôi là chuyện không nên làm thì sẽ không làm, tuyệt đối không nên vì lòng tò mò không cần thiết mà làm hại bản thân..."
"Bác sĩ Từ, cậu nói xem tôi nói không sai chứ?"
Rất nhiều khán giả trong phòng live đều cười lên.
Xem ra người này kiếm được tiền không chỉ là có vận may. Ông cũng hiểu rất rõ làm việc đúng mực.
Vẻ mặt Từ Huyền hơi cổ quái lắc đầu: "Không đúng."
[Trung Niên Văn Nghệ] ngây ra: "Hả? Tại sao lại không đúng?"
Từ Huyền mỉm cười: "Tôi xem giúp anh quả thật sẽ khiến anh hối hận, nhưng nếu không xem giúp anh thì kết cục của anh sẽ càng tệ hơn."
Lúc này, [Trung Niên Văn Nghệ] hoàn toàn trợn tròn mắt.
Đông đảo khán giả trong phòng live nhìn thấy biểu cảm này của ông, đều cười ra tiếng heo kêu.
"Cười chết, sao có người đến bây giờ vẫn chưa hiểu, lúc anh rút trúng thưởng thì vận mệnh đã định rồi [Mắc cười. JPG]."
"Sao vậy? Rốt cuộc có xem hay không, cho đáp án chính xác đi!"
[Trung Niên Văn Nghệ] cắn răng: "Thôi được, bác sĩ Từ, vậy cậu xem cho tôi đi."
Nói xong, ông ủ rũ cầm điện thoại lên, đi đến phòng cất giữ đồ cổ của mình.
Camera điện thoại lắc nhẹ, đông đảo khán giả xem live lập tức nhìn thấy hơn mười món đồ cổ lớn nhỏ cổ xưa nằm ở trên kệ. Chợt nhìn, đúng là có chuyện này.
Sau khi tiến vào phòng, trên mặt [Trung Niên Văn Nghệ] cũng khôi phục lại chút thần thái.
Ông tràn đầy phấn khởi chuẩn bị giới thiệu thì bị cắt ngang.
Từ Huyền ung dung nói: "Những thứ này đều không cần xem, toàn bộ đều là giả."
Nụ cười trên mặt [Trung Niên Văn Nghệ] lập tức đọng lại. Đám khán giả trong phòng live đều nhạo báng.
"Cười chết, oan chủng mà. "
"Bệnh hữu, anh nói cho tôi biết, sao anh mua nhiều như vậy, lại không có món nào là thật... [Mắc cười. JPG]."
"Anh cứ nói mua những thứ này tốn bao nhiêu tiền là xong chuyện!"
...
[Trung Niên Văn Nghệ] thở dài: "Cũng không tốn bao nhiêu tiền."
"Tổng cộng cũng chỉ có mấy trăm vạn tệ..."
Đông đảo khán giả xem live đều cạn lời. Quả nhiên kẻ có tiền rất khác biệt.
Ném ra mấy trăm vạn tệ chỉ mua một đống hàng giả. [Trung Niên Văn Nghệ] lắc đầu nói: "Người mới mà, lúc mới bị hại nộp chút phí là điều rất bình thường."
"Nhưng những số tiền này cũng chỉ là nước đổ lá khoai."
"Ít nhất cũng để tôi tiếp xúc được người trong nghề thật sự."
"Tuy tôi không hiểu đồ cổ, nhưng tôi biết quen người ta!"
"Dựa vào kinh nghiệm làm quen nhiều năm của tôi, có lẽ bọn họ bán cho tôi chính phẩm!"
"Đi, tôi cho các người xem sưu tầm thật sự của tôi!"
Nói xong, [Trung Niên Văn Nghệ] mở cánh cửa bên cạnh. Một căn phòng nhỏ xuất hiện trước mắt mọi người.
Trong căn phòng không bày nhiều kệ như bên ngoài mà chỉ có lác đác vài thứ. Trong số đó, bắt mắt nhất là một chiếc bình gốm lớn.
Nó cao khoảng hai, ba mươi centimet, bên trên có họa tiết tinh xảo và nguyên thủy. Miệng bình được bịt kín bằng đất sét.
Ngay cả rất nhiều khán giả xem live không hiểu đồ cổ vừa nhìn cũng có thể cảm nhận được vẻ đẹp nguyên thủy của nó...
[Trung Niên Văn Nghệ] thấp thỏm hỏi: “Bác sĩ Từ, cái này... thì sao?”
“Là thật hay giả thế?”
Từ Huyền gật đầu: “Món này là đồ thật.”
Rốt cuộc [Trung Niên Văn Nghệ] cũng thở phào nhẹ nhõm.
Vẻ mặt ông thoáng chút đắc ý, nhe răng cười để lộ hàm răng vàng to lớn.
“Mọi người xem, chẳng phải tôi có tiến bộ, mua được hàng thật rồi à...”
Tuy nhiên, nét mặt Từ Huyền lại khá là kỳ quái: “Bệnh hữu, món này đúng là thật.”
“Nhưng lẽ nào anh không phát hiện từ khi mua thứ này về thì trong nhà xảy ra không ít chuyện phiền toái à?”
“Tôi hỏi anh.”
“Tháng trước, có phải vợ anh đi spa bị dị ứng đến suýt nữa hủy luôn khuôn mặt không?”
“Một phó giám đốc trong công ty anh đột nhiên từ chức mà không nói tiếng nào.”
“Còn đem không ít tài nguyên ra ngoài.”
“Hại anh tổn thất, không thể nhận tận mấy công trình lớn...”
[Trung Niên Văn Nghệ] trợn tròn mắt: “Má ơi!”
“Bởi tôi nói sao gần đây mình lại xui xẻo như thế!”
“Hóa ra là do thứ này phá hoại ư?”
Từ Huyền thở dài: “Không thế thì sao?”
“Anh biết đây là thứ gì không? Còn dám rước về nhà...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận