Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 321 - Với hình thể này của cô, kẻ lang thang khác cũng không có hứng thú gì với cô (2)

“Vãi beep, đây sẽ không là [Tôi Muốn Nhanh Giàu] đấy chứ?”
“Cái này cái này… thì ra bề ngoài của cô ấy là như vậy à?”
“Hay lắm! Gầy xuống trông cũng ổn áp quá đi!”
Một đám khán giả xem live đều ngu cả người.
Cô gái trong album ảnh ấy không đến năm mươi ký, vóc người cũng không tệ.
Chưa tính là kiểu ngực tấn công mông phòng thủ giống như đồng hồ cát, nhưng cũng có thể xem như là đường cong rõ ràng. Bè ngoài không tính là quá kém, đặt trong những cô gái bình thường thì cũng coi như là tiểu mỹ nữ.
Nếu như không phải vừa nãy đã xem qua [Tôi Muốn Nhanh Giàu], bọn họ hoàn toàn chắc chắn không nhận ra đây là cùng một người! !! Những khán giả xem live ấy hoàn toàn không thể tưởng tượng ra nổi.
Từ Huyền thản nhiên nói: "Nguyên nhân [Tôi Muốn Nhanh Giàu] biến thành dáng vẻ như hiện tại cũng là bởi vì giàu nhanh."
Khán giả xem live: ? ??
Từ Huyền mở miệng nói: "Bệnh hữu này, lúc học đại học chưa tốt nghiệp đã làm nhân viên kế toán thực tập."
"Vị trí này rất mệt, hơn nữa tiền lương thấp đến đáng thương."
"Rất nhiều thực tập sinh đều không chịu nổi mà chạy đi."
"Người ở lại trên cơ bản đều là vì học hỏi, tích lũy kinh nghiệm."
"Bệnh hữu [Tôi Muốn Nhanh Giàu] làm việc cực khổ mấy tháng, vốn sắp được thông báo là được ở lại."
"Không ngờ danh sách đột nhiên bị một cá nhân cùng vị trí thay thế."
"Vì vậy chỉ có thể tiếp tục thực tập cực khổ."
"Đúng lúc này, cô ta mua vé số trúng giải đặc biệt, trúng khoảng 80 vạn tệ."
"Vì vậy cô ta lập tức sảng khoái tinh thần, từ chức, cũng không tìm việc làm khác."
"Mỗi ngày đều ăn uống chơi đùa."
"Đồng thời lừa gạt cha mẹ là bản thân ra ngoài đi làm."
"Ban đầu cha mẹ cô ta hơi nghi ngờ, nhưng mỗi tháng cô ta đều chuyển vào thẻ mình một khoản tiền, đưa cho bọn họ xem, nói là tiền lương. Vì vậy cha mẹ cô ta đã tin."
"Đại khái qua vài năm sau, [Tôi Muốn Nhanh Giàu] đã tiêu xài hết số tiền này."
"Lúc cô ta sắp bị ép bất đắc dĩ đi tìm công việc."
"Lúc này, cha cô ta bị tai nạn qua đời, đối phương đã bồi thường một khoản tiền."
"Vì vậy cô ta đã cầm một phần của số tiền này, lại lười biếng mấy năm."
"Lúc mẹ của cô ta biết được chân tướng."
"Đã hoàn toàn hết cách quản cô ta."
"Đợi đến khi [Tôi Muốn Nhanh Giàu] hoàn toàn không còn đồng nào, cô ta đã thành thói quen cuộc sống không đi làm, không còn muốn làm chuyện gì nữa."
"Hoàn toàn trở thành dáng vẻ như mọi người nhìn thấy."
Đông đảo khán giả xem live trong phòng live đều cảm giác trong lòng có chút phức tạp, không biết nên nói cái gì cho phải.
"Cảm giác nhập vào quá mạnh rồi, năm đó lúc tôi tốt nghiệp, nếu như cũng trúng thưởng, nói không chừng cũng giống như cô ta…"
"Cảm giác nếu như không điều chỉnh tâm tính tốt, phất nhanh cũng thật đáng sợ."
"Chẳng phải nói có không ít tin tức, rất nhiều người sau khi trúng thưởng, xài tiền hết rất nhanh rồi lại nghèo khổ ư?"
"Tôi cảm giác đáng thương nhất chính là mẹ của [Tôi Muốn Nhanh Giàu], quá đáng thương. Bác sĩ Từ, anh lợi hại như vậy, thật sự không có cách nào để cô ta sống thêm vài năm sao?"
Sau khi Từ Huyền nhìn thấy màn đạn này, khóe miệng hơi vểnh lên, nghiêm túc nói: "Ừm, trên lý luận là không được."
Tuy ngoài miệng hắn nói không được.
Nhưng vô số khán giả xem live trong phòng live cũng ngay lập tức hiểu rõ. Ai nấy đều dở khóc dở cười.
"Khá lắm! Thì ra vì chữa bệnh cứu người, bác sĩ Từ còn nhọc lòng nữa."
"Đù, đột nhiên có tí cảm động là sao nhỉ?"
"Mấy người đừng nói nữa! Hơn nữa, [Tôi Muốn Nhanh Giàu] nhìn thấy là hiểu ngay thôi!"
"Cảm động, bác sĩ Từ, bây giờ tôi đã thừa nhận anh là bác sĩ rồi, dù cho ngày mai anh cầm phi kiếm ra bay đi mất, tôi cũng sẽ tin bác sĩ biết bay là điều rất bình thường!"
"Cười chết tôi rồi, lầu trên than thở có thủ đoạn đó."
Từ Huyền cũng bất đắc dĩ lắc đầu, hắn gõ gõ bàn.
"Được rồi, chúng ta không thảo luận cái này nữa."
"Hiện tại kết nối với khán giả xem live thứ hai."
"ID là [Người Mơ Mộng]."
Sau khi kết nối, một thanh niên hơi mập xuất hiện bên trong màn hình.
"Chào bác sĩ Từ."
[Người Mơ Mộng] có biểu cảm vui vẻ rạo rực, thoạt nhìn hơi hưng phấn.
Từ Huyền mỉm cười mở miệng: "Bệnh hữu, có vấn đề gì cứ nói thẳng ra đi."
"Bác sĩ Từ, là như vậy."
[Người Mơ Mộng] dường như muốn sắp xếp lại ngôn ngữ, nhưng nghĩ đến nửa ngày vẫn chưa xong. Sau nửa ngày trời thì thốt ra một câu: "Bác sĩ Từ, tôi muốn phát tài, anh có thể giúp tôi không."
Đông đảo khán giả xem live trong phòng live đều là giật mình!
"Khá lắm! [Tôi Muốn Nhanh Giàu] vừa nãy mới ung thư, lại đến một người nữa?"
"Cậu nhóc, lá gan của cậu lớn đó! Không nhìn thấy bệnh hữu vừa nãy có kết cục gì à? Hai khối ung thư trong người đó!"
"Sợ không phải là tên ngốc đúng không? Cố chấp vậy à?"
Lúc này [Người Mơ Mộng] mới phát giác được lời nói vừa nãy có vấn đề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận