Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 103 - Bác sĩ này cũng tà môn quá đi? (2)

"Một đám người too young too simple (quá trẻ quá ngây thơ). Để người ta đem tiền đi cúng thì đã là gì chứ? Có lần khi bác sĩ Từ livestream, đã khiến một phú hào hàng tỷ đến khám bệnh phải nhảy lầu!"
"Lầu trên nói không sai, bác sĩ Từ vẫn còn đưa một bạn xem live tìm hắn xem bệnh đi đạp máy may nữa cơ."
Một đám bệnh hữu từng xem Từ Huyền livestream lên tiếng, nhất thời khiến không ít người ngạc nhiên.
Bác sĩ tâm lý tên Từ Huyền này rốt cuộc là cái gì quỷ?
Sẽ không thực sự tà môn như vậy chứ?
Từ Huyền cũng nhìn thấy tin tức trên mạng.
Đối với mấy bệnh hữu cố ý làm xấu danh tiếng của hắn, Từ Huyền chỉ mỉm cười không thèm để ý.
Loại cố ý làm xấu ở trình độ này chỉ sẽ làm dấy lên lòng tò mò của người khác.
Đợi đến khi những bạn trên mạng bị "che đậy" ấy không nhịn được sự tò mò chạy đi xem livestream của hắn, tự nhiên sẽ biết được là tình huống như thế nào.
Đương nhiên, cũng có một tí tí khả năng những người này thực sự bị chọn trúng đến khám bệnh, vui vẻ trúng "bệnh tâm thần".
Đúng lúc này.
Có ba người đi đến từ ngoài cửa phòng cố vấn.
Một người trong đó, thình lình chính là cảnh sát Vương đã từng gặp nhau với Từ Huyền mấy lần.
Một người khác là thanh niên tóc húi cua mặc quần áo thường.
Người cuối cùng là một ông lão để râu mặc trường bào, trông vô cùng có khí tràng!
Khi ba người ở chung với nhau, không hiểu sao lại tạo cho người ta một loại cảm giác rất vi diệu...
Sau khi ông lão để râu bước vào cửa, ông ta vừa nhìn thấy Từ Huyền lần đầu tiên thì sửng sốt.
Ông lại nhìn kỹ Từ Huyền mấy lần, càng nhìn thì càng cảm thấy nghi hoặc.
Đến cuối cùng, thậm chí có chút kinh nghi bất định.
Cho đến khi Từ Huyền mỉm cười nhìn ông ta một cái, ông lão này mới giật mình, vội vã thu hồi ánh mắt.
Sau khi cảnh sát Vương đi vào thì mở miệng nói: "Xin chào bác sĩ Từ, hai vị này là... coi như là đồng nghiệp của tôi đi."
"Bọn họ có một số việc muốn nhờ anh giúp đỡ."
Thanh niên tóc húi cua mặc quần áo thường cười ha ha nói với Từ Huyền: "Xin chào anh Từ, rất hân hạnh khi được biết anh."
"Tôi là người của Cục quản lý linh dị Long quốc, anh có thể gọi tôi là Số 9."
Từ Huyền mỉm cười lắc đầu: "Không, anh không vui."
Vẻ mặt nhân viên của Cục quản lý linh dị nhất thời sửng sốt.
Sau đó anh ta cười xấu hổ: "Anh Từ nói đùa."
Từ Huyền vẫn lắc đầu: "Tôi không có nói đùa."
"Đương nhiên tôi cũng không có trách anh gì cả. Dù sao ai bị gọi đi tăng ca khi đang nghỉ ngơi, trong lòng đều sẽ cảm thấy không vui."
"Không có việc gì, anh tiếp tục đi."
Sau khi Số 9 nghe thấy câu nói này, ngay lập tức hai mắt trừng tròn vo.
Trong lòng có vô số từ vãi beep chạy qua!
Vẫn luôn nghe nói rằng tên Từ Huyền này khá là quái dị!
Con bà nó ai có thể nghĩ tới, lại quỷ dị đến trình độ này!
Anh ta theo bản năng quay đầu nhìn ông lão bên cạnh, muốn nhờ ông ta giúp đỡ làm dịu không khí chút.
Không ngờ ông lão kiêu ngạo bình thường mắt cao hơn đầu này, bây giờ khi đối mặt với Từ Huyền vẻ mặt thế mà lại vô cùng thân thiết.
Anh ta không biết có phải mình đã nhìn nhầm rồi hay không, thậm chí... anh ta còn có cảm giác, vẻ mặt của ông già đó còn có chút cảm giác nịnh nọt nữa...
Rơi vào đường cùng, Số 9 chỉ có thể kiên trì nói tiếp.
"Là thế này, anh Từ."
"Lần này chúng tôi tới tìm anh là có hai chuyện."
"Thứ nhất..."
Lúc này, Từ Huyền mỉm cười trực tiếp cắt đứt lời anh ta nói: "Chuyện thứ nhất, anh không cần nói nữa."
"Anh nói thẳng chuyện thứ hai là được rồi."
Số 9 theo bản năng muốn lên tiếng nói: "Anh Từ, anh biết chuyện thứ nhất nói về..."
Mà sau khi nhìn thấy ánh mắt cười như không cười của Từ Huyền, anh ta chỉ có thể bất đắc dĩ ngậm miệng.
"Được rồi, nếu anh Từ không muốn gia nhập Cục quản lý linh dị Long quốc chúng ta thì quên đi."
"Nếu như anh thay đổi chủ ý thì có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào. Đãi ngộ của Cục quản lý linh dị chúng tôi thực sự rất tốt."
"Không tin, anh có thể hỏi vị cố vấn Vương bên cạnh tôi xem."
Nói rồi, Số 9 ra hiệu cho ông lão bên cạnh.
Ông lão họ Vương lập tức lên tiếng nói: "Số 9, anh Từ không muốn gia nhập Cục quản lý linh dị các cậu, đương nhiên có đạo lý của anh ta rồi."
"Anh cứ dong dài nài nỉ không để người ta yên như thế thì có ý nghĩa gì?"
Số 9 nhìn ông lão với vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, đưa cho ông ta một ánh mắt đầy ám chỉ -- mịa nó chứ ông đang đứng về phe nào đấy?
Lúc này, anh ta nghe thấy cố vấn Vương cười ha ha nói: "Anh Từ, nói thật ấy, đãi ngộ của Cục quản lý linh dị ở trong mắt người ngoài thì cũng không tệ lắm."
"Thật ra thì cũng chỉ bình thường thôi."
"Tôi nhiều lần yêu cầu đề cao đãi ngộ mà đám quan liêu kia cứ không đồng ý."
Bạn cần đăng nhập để bình luận