Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 404 - Chàng trai cậu làm bảo vệ lúc hơn hai mươi tuổi, bớt được tận bốn mươi năm đi đường vòng! (2)

“Một cái thận đổi lấy một triệu, bệnh hữu anh buôn bán lời rồi đó! Đi chợ đen chỉ có thể bán với giá năm mươi vạn thôi đó!”
“Đáng sợ, đến cả nhặt ve chai đều kiếm được một triệu, thiên phú kiếm tiền này đúng là khiến tôi thấy sợ thật...”
[Bình Thường Là Chân Lý] run run rẩy rẩy: “Bác sĩ Từ, tôi phải làm sao bây giờ?”
“Đi lấy nguyên vị... Phi, trả vali lại cho anh ta ư?”
Từ Huyền thở dài: “Đã muộn rồi!”
“Nếu như anh chủ động trả lại cho anh ta, anh ta sẽ hoài nghi anh nhìn thấy đồ ở trong đó, tức giận cầm dao đâm anh.”
“Chờ đến lúc anh ta đến chỗ anh đòi lại vali.”
“Bởi vì vẻ mặt anh đầy chột dạ, sẽ làm anh ta hoài nghi anh làm bẩn bảo bối của anh ta, còn có thể đâm anh trong cơn tức giận nữa.”
“Có thể nói, bắt đầu từ khi anh cầm chiếc rương bảo bối của anh ta.”
“Đã định trước là anh phải kiếm được một triệu này rồi.”
[Bình Thường Là Chân Lý] ngơ ngác nghe vậy, cả người đều đứng hình.
Rất nhiều khán giả xem live trong phòng live đều sắp nhịn không nổi nữa.
Rõ ràng là cốt truyện bi kịch như thế.
Thế nhưng hết lần này đến lần khác lại muốn cười là sao thế này?
“Bán phòng cũng phải trả tiền lại cho cậu? Đây là người tốt thời đại mới gì chứ! Cảm động! Nước mắt tuôn rơi!”
“Cảm động! Nước mắt tuôn rơi! +1! Ông chú thích nguyên vị này đúng là người tốt mà!!”
“Mấy người các cậu hả hê như vậy làm tôi sắp chết cười rồi đó!”
“Hoài nghi làm bẩn bảo bối mà cũng được nữa hả? Có điều giảng đạo lý, đối mặt với một vali nguyên vị này, không nhịn được cũng có thể hiểu.”
“A thông suốt, xong rồi, hình như tôi lại sắp giảm công đức làm sao bây giờ?”
“Vãi beep! Mõ online trên máy của tôi vừa mới đứng hình tự tắt, không phải là sơ hở này bị bên trên lấp đầy rồi chứ?”
“Lầu trên, có khả năng chỉ là điện thoại di động của anh bị hư thôi...”
Vẻ mặt [Bình Thường Là Chân Lý] tuyệt vọng nói: “Tôi không muốn kiếm tiền này còn không được nữa à?”
“Bác sĩ Từ, anh cho tôi một con đường sống đi!”
Từ Huyền cũng nở nụ cười, mở miệng nói: “Đương nhiên có thể có đường sống.”
[Bình Thường Là Chân Lý] trong mắt dâng lên một chút hy vọng: “Bác sĩ Từ, tôi nên làm cái gì bây giờ?”
Từ Huyền mỉm cười nói: “Anh ta sống trong phòng 1302 tòa 4.”
“Anh gọi điện thoại cho anh ta, số điện thoại là 130XXXXXXXX.”
“Nói anh phát hiện vợ của anh ta lén lút ném một chiếc vali, còn có khóa nữa.”
“Có thể là chứng cứ cho việc vợ anh ta cắm sừng anh ta.”
“Bị anh nhặt về từ trong thùng rác.”
“Đòi anh ta phải đưa một trăm năm mươi vạn thì mới trả lại.”
[Bình Thường Là Chân Lý] ngạc nhiên: “Như vậy cũng được ư?”
“Vậy hắn thì thật nguyện ý cho ta nhiều tiền như vậy?”
Từ Huyền cạn lời: “Làm sao mà đồng ý được?”
“Đương nhiên là anh ta sẽ trả giá rồi.”
“Bây giờ anh có thể gọi.”
[Bình Thường Là Chân Lý] lập tức bấm gọi số điện thoại mà Từ Huyền nói cho anh. Rất nhanh, đầu bên kia điện thoại đã ấn nghe.
Anh hít sâu một hơi, kiên trì mở miệng nói: “Alo, là chủ hộ 1302 đúng không.”
Anh nói theo cách mà Từ Huyền đã chỉ, lắp ba lắp bắp nói chuyện với người đầu dây bên kia.
Khi anh nói đến chiếc vali, người bên kia rõ ràng nóng nảy.
[Bình Thường Là Chân Lý] đều cảm giác được, có một loại “sát khí”!
Quỷ dị là, sau khi anh mở miệng đòi tiền, tâm trạng của đối phương cũng bình phục. Bắt đầu ôn hòa nhã nhặn cò kè mặc cả với anh.
Sau khi cúp điện thoại.
[Bình Thường Là Chân Lý] quay trở lại màn hình livestream.
Giọng điệu anh đầy hưng phấn: “Bác sĩ Từ, làm xong rồi.”
“Anh ta đồng ý cho tôi 150 tệ, tôi trả vali lại cho anh ta.”
Đông đảo khán giả xem live trong phòng live đều cười sái quai hàm.
“Hay lắm! 150 vạn đến 150 tệ, trả giá như này gắt thật đấy...”
“Bệnh hữu này biết cách trả giá thiệt.”
[Bình Thường Là Chân Lý] cũng cười khổ nói: “Chủ yếu là... tôi thật không dám đòi tiền.”
“Tôi sợ lấy nhiều tiền hơn thì sẽ gặp phiền toái.”
Anh vừa nói như vậy, đông đảo khán giả xem live đều hiểu ra.
Đúng thế, nếu như đổi thành bọn họ trải qua cuộc đời của [Bình Thường Là Chân Lý], chỉ sợ là cũng sẽ có suy nghĩ tương tự.
Từ Huyền mỉm cười: “Thông minh.”
“Nếu như anh muốn nhiều hơn nữa, anh ta cũng sẽ đáp ứng.”
“Có điều đến lúc đưa sẽ cho anh thêm mấy quyền.”
“Anh muốn càng nhiều, thì lại càng ác...”
[Bình Thường Là Chân Lý] không khỏi cảm thấy may mắn, may mà anh cẩn thận, nên mới có thể trốn qua một kiếp này...
“Bác sĩ Từ.”
“Bây giờ anh có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc vì sao tôi lại thảm như vậy được không.”
[Bình Thường Là Chân Lý] vẻ mặt đầy tội nghiệp nhìn Từ Huyền.
Anh thật sự chịu không nổi loại cuộc sống như này nữa. Một chàng trai hơn hai mươi tuổi, lại còn là học sinh giỏi học y!
Tuổi còn trẻ đã sống một cuộc sống của người trung niên về hưu. Con mẹ nó chuyện này ai có thể chịu được?
Bạn cần đăng nhập để bình luận