Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 467 - Thì ra nguyên nhân không nhìn thấy video là thế này (2)

Xong rồi đám paparazi kia vẫn còn bình yên vô sự.
“Tôi hiểu rồi, bác sĩ Từ.”
“Cảm ơn cậu đã chỉ điểm, bây giờ tôi đi ngay luôn đây.”
Cô nói rồi khen thưởng cho Từ Huyền mười tên lửa siêu cấp, sau đó vội vội vàng vàng xuống live.
Sau khi cô rời đi, vô số bình luận cợt nhả xuất hiện trên màn hình.
“Không biết vì sao, trong lòng đột nhiên cảm thấy trống rỗng, cảm thấy có chút tiếc nuối là sao vậy trời?”
“Bác sĩ Từ làm hại tôi! Bác sĩ Từ làm hại tôi rồi!”
“Người anh em kết nối phía sau có thể hỏi bác sĩ Từ tài khoản mật mã của tệp tin được lưu trữ kia không, tại hạ vô cùng cảm kích [đầu chó.jpg]“
Trên màn hình, một đám háo sắc đều phát bình luận bày tỏ sự tiếc hận.
Từ Huyền không khỏi bật cười, có điều cũng không có phản ứng bọn họ.
Đúng lúc này, [Thật Sự Không Gắng Nổi Nữa] kết nối vừa nãy đã gửi một lời nhắn.
Từ Huyền lại chuyển kết nối với cậu.
Sau khi gọi được, trên màn hình ngoại trừ [Thật Sự Không Gắng Nổi Nữa] ra thì còn có một người phụ nữ tràn đầy nộ khí, cùng với một người đàn ông ủ rũ cúi đầu.
Các khán giả xem live vừa nhìn cảnh tượng này, trong đầu không ít người đã suy diễn ra cảnh tượng vừa rồi, khóe miệng đã không nhịn được cong lên một nụ cười thật tươi.
Mẹ của [Thật Sự Không Gắng Nổi Nữa] nhìn màn hình, lửa giận trên mặt rút đi và xuất hiện vẻ cảm kích.
“Xin chào, ngài chính là bác sĩ Từ đúng không?”
“Cảm ơn cảm ơn, nhờ có có ngài mà tôi mới biết được bệnh cũ của người này lại tái phát.”
“Bằng không cho đến bây giờ tôi vẫn còn không hay biết gì rồi.”
Rất nhiều bạn xem live trong phòng live nghe thấy lời nói của bà thì đều giật mình.
Trong chuyện này, hình như có dưa kìa?
[Thật Sự Không Gắng Nổi Nữa] cũng không ngu ngốc, lập tức hỏi: “Mẹ ơi, mẹ nói bệnh cũ của cha là có ý gì thế?”
Mẹ cậu lạnh lùng hừ: “Mẹ và cha con bắt đầu yêu đương kể từ khi lên cấp ba.”
“Lúc đó cha của con đã không học hành tốt rồi, mỗi ngày cứ lười biếng nằm im, không làm bài tập, bị giáo viên mắng.”
“Vẫn là mẹ nghĩ cách nói cho ông nội con biết, hung hăng đánh cha con mấy trận, hơn nữa có mẹ ở bên cạnh mật báo, lúc này mới tốt hơn một chút.”
“Về sau sau khi tốt nghiệp đại học, cha của con lại muốn lười biếng, không muốn đi tìm việc làm, suýt chút nữa biến thành bọn côn đồ phố.”
“Lúc đó mẹ uy hiếp cha con, nói không làm việc đàng hoàng thì cũng đừng nghĩ lấy mẹ.”
“Khi ấy mới kéo được cha con quay về con đường chính đạo.”
“Không ngờ bây giờ đã trôi qua nhiều năm như vậy, con đều lớn cả rồi mà bệnh cũ của cha con lại tái phát.”
Vẻ mặt [Thật Sự Không Gắng Nổi Nữa] đầy khó chịu: “Cha, chính cha đều như thế mà còn không thấy ngại ép con à?”
Cha của cậu bất đắc dĩ thở dài: “Cha chính là cảm thấy đi làm quá mệt mỏi, lại muốn con học tập cho tốt.”
“Con học giỏi rồi, sau đó có tiền.”
“Vậy thì cha đây không phải có thể xin nghỉ hưu sớm, ít chịu tội hơn à.”
Trên màn hình trong phòng live xuất hiện vô số “Ha ha”.
Rất nhiều khán giả xem live đều thấy mắc cười cực.
“Hay lắm, tui có thể nói không hổ là hai cha con, đều nghĩ giống như nhau luôn [cười khóc.jpg].”
“Này đều không cần đi kiểm tra ADN, tuyệt đối là ruột thịt cho coi!”
“Mịa nó, tôi hoài nghi năm đó cha tôi cũng có suy nghĩ giống như ông ta...”
Mẹ của [Thật Sự Không Gắng Nổi Nữa] nghe thấy lời này của ông xã, tức khắc bị chọc tức.
“Thì ra trong cả nhà này, cha con các anh ai ai cũng đều muốn lười biếng, chỉ có một mình tôi là khổ cực à?”
Cha của bệnh hữu nhất thời nóng nảy: “Bà xã à, em nghe anh giải thích.”
“Anh chớ giải thích, tôi không nghe.”
Mẹ cậu bé nhìn Từ Huyền: “Bác sĩ Từ, cảm ơn cậu đã nhắc nhở.”
“Lần này trở về tôi sẽ nhìn hai cha con bọn họ cho thật kỹ.”
[Thật Sự Không Gắng Nổi Nữa] há hốc mồm: “Mẹ à mẹ xem cha là được rồi, mẹ xem con làm gì chứ?”
Vô số khán giả xem live trong phòng live lại bật cười không ngừng.
Từ Huyền cũng phải bật cười.
Hắn mỉm cười nói: “Vị nữ sĩ này, nếu như vậy thì tôi kiến nghị chị mua hai tờ thuốc tăng cường lực ý chí ở chỗ tôi.”
“Bằng không hai cha con bọn họ có thể sẽ làm cho cô tương đối khổ cực.”
Đôi mắt mẹ cậu bé sáng lên: “Bác sĩ Từ, thuốc cậu nói có giá bao nhiêu thế?”
Từ Huyền: “Một tờ có giá một vạn tệ, thời hạn đảm bảo chất lượng là một năm.”
“Đại khái mua cho con chị một năm, mua cho chồng chị năm năm là gần như dưỡng thành thói quen. Sau đó thì không cần nữa.”
Mẹ cậu bé do dự một chút, lắc đầu nói: “Quên đi, cảm ơn bác sĩ Từ, tôi vẫn là không mua.”
“Dù sao tiền này đối với nhà của chúng tôi vẫn khá lớn, tôi rất đau lòng.”
“Cùng lắm thì, tôi khổ cực thì khổ cực một chút đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận