Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 220 - Bác sĩ Từ, chẳng lẽ đây là đang lừa quỷ? (2)

“Các anh bố trí bàn làm việc cho anh ta và để bài vị của anh ta lên bàn làm việc đó.”
“Có chuyện gì cứ viết thẳng lên giấy rồi đốt cho anh ta ngay chỗ bàn làm việc của anh ta là được.”
“Đốt...... đốt cho anh ta?”
Cảnh sát Vương nghe tới đây thì trợn mắt há mồm, cả người đều choáng váng.
Từ Huyền nhìn anh ta một cách kỳ quái: “Có vấn đề gì à? Sợ đốt lửa gặp phải nguy hiểm hả? Vậy thì cứ để bàn làm việc của anh ta trong nhà vệ sinh cũng được.”
“Có điều nếu các anh định làm vậy thật thì cẩn thận khiến người ta buồn bực, làm việc không tích cực......”
Cảnh sát Vương tức tốc cười khổ, nói: “Không phải, ý tôi không phải vậy.”
“Chỉ là tôi cảm thấy...... hơi quái quái......”
Sắc mặt anh ta có chút kỳ lạ, cảnh sát làm chuyện này trong cục thì hơi cổ xúy phong kiến mê tín dị đoan. Khiến cho người ta cảm thấy nghe khá là kỳ quặc......
Chẳng qua, đầu óc anh ta xoay chuyển một lát rồi cũng bình thường trở lại.
Một vài đồng chí có hoàn cảnh đặc biệt nên cần được chăm sóc một tí cũng là chuyện hợp lý.
Bảo người ta làm việc cho mình và chú trọng việc này nữa thì ít nhiều gì cũng mang lại một xíu cảm giác vừa có trách nhiệm vừa uy tín.
Rất nhiều khán giả xem live trong phòng live cũng vui mừng phấn khởi.
“Đặt bài vị lên bàn làm việc mà cũng được luôn à?”
“Bài vị cái gì, người ta gọi là giấy phép làm việc đó! Có ai quy định giấy phép làm việc không thể làm bằng gỗ, hơi lớn một chút và dán ảnh trắng đen đâu?”
“Cười chớt tui rồi, đặt bàn làm việc trong nhà vệ sinh có tính là hành vi bắt nạt ở nơi làm việc không đó......”
Cảnh sát Vương lại nghĩ tới một vấn đề khác, nghi ngờ hỏi: “Bác sĩ Từ, nếu anh ta có việc muốn nói với bọn tôi thì làm thế nào?”
Từ Huyền khoát tay, “Anh không cần lo lắng chuyện này.”
“Khi nào anh ta có việc sẽ báo mộng nói cho các anh biết.”
Sắc mặt cảnh sát Vương lập tức cứng đờ.
Mẹ nó, việc này hơi bị đáng sợ á......
Không biết lúc lãnh đạo phía trên nghe anh ta báo cáo sẽ có tâm trạng gì...
Từ Huyền nhìn dáng vẻ anh ta như vậy thì không khỏi bật cười: “Yên tâm, nếu không có việc gì, anh ta sẽ không liên hệ các anh đâu.”
“Đừng khất tiền lương là được rồi.”
Lúc bấy giờ, cảnh sát Vương mới thở phào nhẹ nhõm: “Yên tâm, tuyệt đối không có chuyện đó.”
“Dù sao bọn tôi cũng ăn cơm nhà nước mà.”
Nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết, phía trên nghe tới loại chuyện này chắc hẳn sẽ cực kỳ phấn chấn. Về sau, vị đồng chí mới này sẽ là Định Hải Thần Châm trong cục bọn họ!
Có thể anh ta đã phải chịu uất ức lúc còn sống.
Nhưng từ nay về sau, họ tuyệt đối sẽ không để cho anh ta chịu thêm bất kỳ uất ức nào nữa!
Lúc này, tâm trạng của cảnh sát Vương thoải mái không gì sánh được.
"Bác sĩ Từ, anh đợi tôi một lát."
"Để tôi đi báo cáo chuyện này lên cấp trên."
"Anh yên tâm, chắc chắn sẽ dành cho anh tất cả đãi ngộ tốt nhất!"
"Đúng rồi, lần này may mà có anh giúp!"
"Lần này, phí tư vấn ra tay của anh là bao nhiêu. Để tôi tiện xin cho anh luôn."
Từ Huyền lắc đầu cười: "Không cần, trước đó anh đã trả phí tư vấn rồi."
"Không phải, bác sĩ Từ, anh thực sự không cần khách sáo..."
Cảnh sát Vương nóng nảy. Anh ta đều có chút ngượng ngùng.
Chỉ bỏ ra hai nghìn tệ phí tư vấn để Từ Huyền giúp việc lớn như vậy. Đừng nói là hai nghìn tệ, chỉ sợ hai vạn tệ cũng không đủ!
Phải biết rằng, điều này đối với bọn họ tương đương với một bàn tay vàng có thể làm tăng tỷ lệ phá án!
"Tôi nói đủ rồi, thì chính là đủ rồi."
"Cảnh sát Vương không cần đắn đo, sự việc đã xong xuôi, bọn tôi cũng nên đi rồi."
Từ Huyền mỉm cười.
Lần này, thứ hắn thu hoạch hoàn toàn không phải tiền là có thể sánh được.
"A, bác sĩ Từ, anh đừng đi vội."
"Vừa hay anh đến rồi, tôi có rất nhiều đồng nghiệp muốn gặp anh."
Trên mặt của cảnh sát Vương lộ ra nụ cười cổ quái: "Bác sĩ Từ, bây giờ anh vẫn chưa có bạn gái đúng không."
"Trong cục của chúng tôi có không ít cô gái đều tò mò về anh..."
Nói ra thì cảnh sát Vương cũng cảm giác hơi kỳ quái.
Bác sĩ Từ cũng được xem là idol của rất nhiều người trong cục bọn họ. Trong miệng của rất nhiều đồng nghiệp thỉnh thoảng có nhắc đến.
Chỉ cần không có vụ án thì sẽ không bỏ sót kỳ livestream nào của Từ Huyền.
Kỳ lạ là hiện tại anh ta dẫn Từ Huyền đến lâu như vậy, mà không có một đồng nghiệp nào phát hiện. Mấy đồng nghiệp đi ngang qua, ngay cả anh ta cũng không chào hỏi.
Giống như là phớt lờ bọn họ vậy. Cũng cảm giác không bình thường!
Cảnh sát Vương mơ hồ có loại cảm giác hình như đây lại là trò của bác sĩ Từ. Từ Huyền không đồng ý lời mời ở lại của cảnh sát Vương.
Sau khi chào hỏi thì trực tiếp dẫn Tống Sở Sở rời khỏi cục cảnh sát. Sau khi ra cửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận