Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 245 - Nguyên nhân cái chết -- kiếm nhiều quá, chợt giàu nên chết (2)

Tiền Huy cười xòa nói: “Ừ ừ ừ.”
“Bác sĩ Từ, vậy cậu xem giúp tôi xem ở phần sự nghiệp này tôi có vấn đề gì không thế.”
“Từ lần trước lão Hoàng kể chuyện của ông ấy với tôi, tôi đều hết cả hồn.”
“Rất sợ giống như ông ấy, sơ ý một chút là gia nghiệp cả đời bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.”
Từ Huyền mỉm cười gật đầu nói: “Tôi hiểu rồi.”
“Loại tình huống này của anh điển hình chứng lo âu.”
Tiền Huy hiển nhiên là hiểu chứng lo âu trong lời của Từ Huyền là chuyện gì xảy ra.
Trong lòng ông nhất thời lạnh lẽo: “Bác sĩ Từ... cậu nói là, tôi giống như lão Hoàng, cũng sắp phá sản ư?”
Từ Huyền mỉm cười lắc đầu: “Cái này ngược lại là không.”
“Anh không chỉ sẽ không phá sản mà tổng tài sản còn sẽ bỗng nhiên tăng mạnh lên.”
“Sự nghiệp thuận buồm xuôi gió, làm như thế nào cũng đều kiếm được tiền.”
“Rất nhanh, tài sản của anh sẽ nhanh chóng bành trướng gấp năm sáu lần.”
Tiền Huy nghe mà ngẩn người.
Bây giờ tổng tài sản của anh nằm trong khoảng mười tỷ.
Nếu như lại tăng mạnh gấp năm, gấp sáu lần, đó đã sẽ xếp hạng đầu trong khắp cả nước! Tại sao nghe có chút không thực tế vậy ta...
Tiền Huy cười khổ: “Bác sĩ Từ, lúc này cậu đừng nói giỡn với tôi nữa được không?”
“Tôi nói thật!”
Từ Huyền mỉm cười: “Tôi lừa anh làm cái gì, đương nhiên là thật rồi.”
Hoàng Hâm ở bên cạnh đều nghe choáng váng.
Dựa vào cái gì mà chứng lo âu của mình thì là đeo nón xanh phá sản.
Mà người bạn thân này, lại có chứng lo âu hoàn toàn khác với ông ấy cơ chứ?
Ngoài động tâm ra thì Tiền Huy vẫn còn hơi nghi hoặc nói: “Bác sĩ Từ, chờ chút đã.”
“Vậy nếu như vậy, vì sao còn nói tôi sắp lo âu?”
“Nếu là như vậy, tôi hẳn là không có gì để lo âu chứ?”
Từ Huyền thản nhiên nói: “Anh lo âu là bởi vì, anh sắp chết.”
Bầu không khí trong khắp toàn bộ phòng cố vấn nhất thời yên tĩnh.
Nụ cười trên mặt Tiền Huy chợt vụt tắt.
Một lát sau, ông cau mày nói: “Bác sĩ Từ, cậu nghiêm túc chứ?”
Từ Huyền gật đầu: “Bây giờ anh đại khái còn có thể sống được một năm.”
“Một năm sau, chắc chắn phải chết.”
Tiền Huy biến sắc, cau mày nói: “Không phải, bác sĩ Từ.”
“Hàng năm tôi đều sẽ đi kiểm tra sức khỏe đúng hạn, hơn nửa tháng trước mới kiểm tra sức khoẻ rồi.”
“Cơ thể này của tôi cũng đâu có vấn đề gì đâu?”
“Khỏe mạnh như vậy, tôi sống không được một năm lại phải chết?”
“Điều này không có đạo lý mà!”
“Cậu có thể nói cho tôi biết, vì sao tôi sẽ chết không?”
“Sinh bệnh? Báo thù? Hay là bị tai nạn xe cộ bất ngờ?”
Tiền Huy nói, giọng điệu cũng biến thành hơi chất vấn. Ông vốn có đủ thiện cảm với Từ Huyền.
Dù sao có người bạn thân nhiều năm là Hoàng Hâm làm ví dụ ở đây, lại có chứng cứ ở trên mạng nữa.
Tất cả đã chứng minh Từ Huyền có thực lực thật sự, không phải cái loại đại sư giả kia. Thế nhưng Từ Huyền lại đột nhiên nói không bằng chứng bảo ông sắp chết, đặt trên người ai thì đều không thể chấp nhận được.
Từ Huyền mỉm cười lắc đầu: “Đều không phải.”
“Nếu như cứng rắn muốn nói nguyên nhân là gì.”
“Anh hẳn là thuộc về kiểu kiếm tiền kiếm quá nhiều, chợt giàu nên chết.”
Từ Huyền vừa mới nói xong câu này, toàn bộ mấy người ở đây đều ngẩn ra.
Tiền Huy và Hoàng Hâm liếc nhìn nhau.
Đều có thể nhìn thấy sự nghi hoặc từ ánh mắt của đối phương. Kiếm tiền quá nhiều, chợt giàu nên chết...
Như vậy là ý gì chứ?
Tiền Huy cười khổ: “Ặc... Bác sĩ Từ, cậu có thể nói rõ ràng hơn chút được không?”
“Lão Tiền tôi lớn tuổi, có lẽ không theo kịp suy nghĩ của mấy thanh niên trẻ tuổi như cậu được.”
Từ Huyền mỉm cười: “Ông chủ Tiền, anh còn nhớ rõ vị Mã đại sư kia không?”
Tiền Huy liên tục gật đầu, ánh mắt đều có chút tỏa ánh sáng: “Đương nhiên nhớ kỹ rồi!”
Ông cảm khái: “Vị Mã đại sư kia, thật đúng là một vị cao nhân mà!”
“Tuy danh tiếng không lớn nhưng thực lực của ông ấy lại là thứ tôi chưa bao giờ thấy trong cuộc đời!”
“Nếu không nhờ có ông ấy, hiện tại tôi không chỉ sẽ tiếp tục suốt ngày gặp phải quỷ.”
“Hơn nữa sợ là tổng tài sản vẫn chưa tới một phần mười hiện tại...”
“Khiến cho người khác phải bội phục là.”
“Sau khi giúp tôi làm xong việc rồi, ông ấy không chỉ không nói gì với tôi mà còn lặng yên rời đi.”
“Chỉ để lại một bức thư, nói cho tôi biết ông ấy tiếp tục đi thế tục tu hành.”
“Cũng nói cho tôi biết, không cần phải tiết lộ cho người khác chuyện ông ấy đã giúp tôi.”
Tiền Huy nói đến đây, trên mặt lộ ra vẻ áy náy với Hoàng Hâm: “Ngại quá lão Hoàng.”
“Bởi vì Mã đại sư đã dặn như thế trước cho nên tôi không có nói chuyện này cho anh biết.”
“Nếu như không phải vừa nãy bác sĩ Từ một phát nói ra, tôi vốn còn chuẩn bị giấu bí mật này hoàn toàn ở trong bụng, đưa vào trong quan tài.”
Hoàng Hâm bật cười: “Ầy, không có việc gì.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận