Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 329 - Ngôi sao Olympic cũng bị trầm cảm (2)

“Rốt cuộc là tôi bị sao vậy, đến cùng là do nguyên nhân gì?”
Từ Huyền mỉm cười gật đầu: “Tôi có thể nói rõ với anh.”
“Nguyên nhân khiến thành tích của anh suy giảm, chính là do anh huấn luyện quá nghiêm túc, quá chuyên tâm!”
Nghe được câu trả lời này.
Cả Tô Điền và huấn luyện viên của anh đều có chút ngơ ngác.
Huấn luyện quá nghiêm túc sẽ làm suy giảm thành tích? Đây là đạo lý gì thế?
Tô Điền chần chờ nói: “Bác sĩ Từ, lẽ nào ý của anh là…”
“Tôi huấn luyện quá mệt mỏi, khiến thân thể rã rời nên không thể khôi phục lại hả?”
“Cũng không tới mức đó chứ?”
“Mỗi ngày sau khi huấn luyện xong đều sẽ có đội bác sĩ chuyên môn xoa bóp cơ bắp cho tôi.”
“Vả lại cường độ huấn luyện cũng đã được tổ huấn luyện viên thương lượng qua, rất khoa học mà.”
“Chắc không đến nỗi vậy đâu?”
Từ Huyền mỉm cười lắc đầu: “Tôi nói huấn luyện nghiêm túc không phải là ý này.”
“Tôi hỏi anh, anh đã rất lâu không chơi xếp hình với vợ mình rồi đúng không?”
Tô Điền nghe xong câu hỏi này thì lập tức ngạc nhiên.
Tô Điền hơi ngượng ngùng nói: "Thời gian này quả thực không có. Tôi sợ ảnh hưởng đến trạng thái tập luyện của ngày hôm sau."
"Không chỉ không đánh Poker."
"Ngay cả tay nghề tổ truyền đều cấm."
"Thông thường vận động viên như bọn tôi, tố chất cơ thể đều là hàng đầu."
"Bài tiết hooc-môn kích thích cũng nhiều hơn người bình thường."
"Yêu cầu về phương diện đó cũng lớn hơn người bình thường đôi chút."
"Khoảng thời gian này quả thật là nhịn rất khó chịu. Chỉ là vì nâng cao thành tích, cũng không còn cách nào khác."
Thật ra chỉ cần không làm chuyện này nhiều lần, vốn sẽ không ảnh hưởng gì đến cơ thể.
Mỗi lần đến thế vận hội Olympic, đều phát rất nhiều ô che mưa cho vận động viên các nước, chính là đạo lý này. Nhưng vận động viên hàng đầu như Tô Điền, cho dù chỉ là một tí xíu nhân tố bất lợi, cũng phải cấm.
Tô Điền nói đến đây thì có tí ngại ngùng: "Nhưng bác sĩ Từ, chuyện này cũng có liên quan đến thành tích của tôi ư?"
Từ Huyền mỉm cười gật đầu: "Không sai, đây chính là nguyên nhân khiến thành tích của anh bị giảm."
Tô Điền và huấn luyện viên liếc nhìn nhau, đều hơi mơ màng.
Hiện đại kỹ năng thể dục đều được nghiên cứu vô cùng thấu đáo đối với cơ thể của vận động viên.
Nhưng chưa từng nghe nói một thời gian ngắn không đánh Poker lại ảnh hưởng đến thành tích…
Huấn luyện viên mở miệng nói: "Bác sĩ Từ, cái này ảnh hưởng như thế nào vậy?"
Từ Huyền mỉm cười nói: "Anh đừng vội, hãy nghe tôi nói hết."
"Đã lâu anh không đánh Poker, chỉ là một nguyên nhân."
"Còn có nguyên nhân quan trọng hơn, trực tiếp hơn."
Tô Điền gật đầu liên tục: "Bác sĩ Từ, anh nói đi!"
Trên mặt Từ Huyền lộ ra nụ cười thần bí: "Có phải gần đây trên người anh có mọc mấy thứ không?"
Tô Điền ngây ra, nhíu mày suy tư một lúc, rồi nghi ngờ nói: "Khoảng thời gian trước tôi có mọc một mảng vảy nến."
"Sau đó thoa ít thuốc, bỏ được mảng này, đã khỏi rồi."
"Nhưng cái này có lẽ không có liên quan đúng không?"
Từ Huyền mỉm cười: "Có liên quan rất lớn."
"Thành tích của anh giảm, nguyên nhân trực tiếp chính là cái này."
Nghe hắn nói như vậy, Tô Điền và huấn luyện viên lập tức khẩn trương lên. Hai người họ vốn là ngồi trên ghế, thoáng cái đều đứng lên.
Giọng nói của huấn luyện viên còn hơi run rẩy: "Bác sĩ Từ, ý của anh là Tô Điền bị bệnh gì à?"
"Mọc vảy nến này ảnh hưởng đến trạng thái sức khỏe của cậu ấy?"
Tô Điền cũng khẩn trương không thôi.
Hiện tại anh đang ở đỉnh phong, thành tích còn có cơ hội tiến bộ.
Nếu quả thật vì mấy bệnh kỳ lạ, vậy thì ngay cả suy nghĩ muốn chết đều có! Nhưng Từ Huyền lại mỉm cười lắc đầu: "Không không, anh nhầm rồi."
"Không phải anh mọc thứ này, thành tích mới giảm."
"Nguyên nhân thành tích trở nên kém đi, chính là loại bỏ cái này."
Hắn vừa nói như vậy, Tô Điền với huấn luyện viên đều mơ màng. Cái quái gì vậy?
Chưa bao giờ nghe nói chữa khỏi bệnh có thể khiến cơ thể trở nên kém hơn?
Từ Huyền tiếp tục nói: "Gần đây anh có cảm giác cơ thể không còn dồi dào tinh lực vốn có hay không."
"Nhưng lại không tra ra nguyên nhân?"
Tô Điền cười khổ gật đầu: "Đúng là như vậy."
"Vốn mặc kệ huấn luyện mệt cỡ nào, chỉ cần ngủ một giấc thì hôm sau sẽ nhẹ nhõm hoàn toàn khôi phục lại."
"Nhưng gần nhất quả thật giống như bác sĩ Từ nói vậy."
"Dễ mệt mỏi rã rời, thời gian khôi phục cũng trở nên lâu hơn."
"Bác sĩ Từ, chuyện này cũng liên quan đến cái anh nói à? Rốt cuộc là tại sao?"
Từ Huyền mỉm cười: "Anh chớ nóng vội."
"Để tôi kể cho anh đoạn lịch sử, anh nghe trước đã."
"Thời Đường sơ, trong hai mươi bốn công thần Lăng Yên các, có một đại thần tên là Trương Lượng, là Vân quốc công."
"Người này cực kỳ mê tín, lúc nhậm chức ở Tương Châu, kết giao rất thân với thuật sĩ Trình Công Dĩnh."
"Thuật sĩ này nói với Trương Lượng, lúc ngươi nằm xuống như Ngọa Long, tương lai nhất định phú quý không thể tả."
Bạn cần đăng nhập để bình luận