Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 504 - Thì ra da mặt của sư phụ mình dày dữ vậy luôn? (1)

“Sư phụ mau nhìn đi...”
“Nóng nảy bộp chộp! Hồn ma có gì đáng sợ chứ, dù là cấp bậc lệ quỷ cũng bị lão phu tiện tay giết hết.”
Ông lão mặc áo bào đen quát lớn, sau đó cũng cảm thấy không đúng lắm.
Nếu chỉ có một, hai hồn ma là chuyện rất bình thường.
Đôi khi người tu luyện như bọn họ còn cố ý bắt vài con tới tu luyện công pháp. Nhưng mà số lượng hồn ma ở đây mịa nó quá trời nhiều!
Không biết bắt đầu từ lúc nào, thỉnh thoảng lại có rất nhiều hồn ma xuất hiện bên cạnh họ. Từ lẻ tẻ một, hai tăng lên thành bảy, tám con.
Mỗi hồn ma đều không có biểu cảm gì, đột ngột hiện ra từ phía trước rồi lướt qua, kế đó tự dưng biến mất.
Kể cả khi hai người có tu vi cũng không khỏi thoáng run rẩy trong lòng...
Đúng lúc này, hai người tiến bước, khung cảnh trước mắt lần nữa biến đổi.
Đằng trước xuất hiện một cổng chào cổ xưa cao hàng trăm mét, rộng mấy chục thước! Bao quanh nó là vô số mây màu xanh sẫm và huyễn tượng.
Vô số hồn ma bay tới từ bốn phương tám hướng và lần lượt biến mất bên trong cổng chào.
Ngay bên dưới cổng chào là một con khỉ đầu trắng mặt đỏ đang lười nhác nhìn chằm chằm từng hồn ma đi ngang qua. Thỉnh thoảng còn chạy đến chỗ hồn ma nào đó khẽ hít ngửi mấy lần.
Hệt như người quản lý đang trông coi cổng lớn.
Nhìn kiểu gì cũng thấy con khỉ này cực kỳ không tương xứng với phong cảnh xung quanh.
Sắc mặt hai người đều thay đổi.
Khung cảnh này quá mức quỷ dị, hoàn toàn vượt xa dự liệu của họ.
Hòa thượng mặc tăng bào nói bằng giọng run rẩy: “Sư... Sư phụ, đây là gì ạ?”
Ông lão mặc áo bào đen mất kiên nhẫn: “Đừng làm ồn!”
Lúc này, sắc mặt ông ta cũng tái nhợt.
Ông ta tu luyện gần trăm năm đều chưa bao giờ gặp qua cảnh tượng quỷ dị như vậy.
Hòa thượng đầu trọc đột nhiên tỉnh ngộ: “Sư phụ, con từng nhìn thấy con khỉ đó! Chính là con đi theo Từ Huyền đấy ạ!”
“Chắc chắn nó không bị trận pháp hạn chế.”
“Có lẽ chúng ta kéo nó qua sẽ có thể dựa vào nó phá trận xuống núi!”
Ông lão mặc áo bào đen do dự một lát, ông ta luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
Đúng lúc này, một quỷ vật cao vài mét, toàn thân toát ra khí tức đáng sợ đang chầm chậm đi đến từ đằng xa.
Quỷ vật này mặc áo giáp xương sọ trắng hếu, gương mặt khuất dưới lớp mũ sắt, hốc mắt chỉ có hai ngọn lửa ma trơi. Nó đang kéo theo hàng chục sợi dây thừng làm từ xương.
Trên mỗi sợi dây thừng buộc chặt một con ác quỷ kêu rên, chậm rãi bò lê trên mặt đất chẳng khác gì súc sinh.
Sư đồ hai người cứng đờ người, lông tóc toàn thân dựng hết cả lên.
Ông lão mặc áo bào đen thầm kêu khổ trong lòng.
Ngàn vạn lần không nghĩ tới sẽ có một con quỷ gần đến cấp Quỷ Tướng xuất hiện ở nơi này! Ở trình độ nào đó, thứ này đã có thể xem như “tai hoạ”.
Thông thường, nếu tu sĩ gặp phải tình huống này cần phải báo lên Cục quản lý linh dị. Sau đó, cao nhân được Cục quản lý linh dị triệu tập trên cả nước mới cùng hợp sức diệt trừ nó!
Ngay lúc này lại xuất hiện một màn càng làm bọn họ kinh ngạc hơn.
Sau khi chú khỉ nhìn thấy con quỷ gần đạt cấp Quỷ Tướng, nó bỗng chốc trở nên hưng phấn lạ thường rồi phóng tới chỗ Quỷ Tướng bằng tốc độ nhanh đến đáng sợ.
Nó vượt qua khoảng cách gần trăm mét và xuất hiện trước mặt Quỷ Tướng gần như trong chớp mắt. Quỷ Tướng cười gằn, chuẩn bị ra tay.
Phút chốc, âm thanh của nó đột nhiên biến thành cực kỳ hoảng sợ.
Chỉ thấy chú khỉ vồ lấy Quỷ Tướng to lớn hơn thân thể nó vô số lần, làm nó ngã nhào trên mặt đất, sau đó xé rách áo giáp xương sọ trên thân quỷ vật này dễ như trở bàn tay.
Vỏn vẹn vài giây, quỷ vật “tai họa” trong hồ sơ của Cục quản lý linh dị đã bị xé tan thành từng mảnh.
Ông lão mặc áo bào đen và hòa thượng đầu trọc đều ngơ ngác, ngỡ ngàng, bật ngửa.
Há to miệng nhìn cảnh tượng này. Có loại cảm giác như thể tam quan vỡ nát.
Lúc này, con khỉ đột nhiên quay phắt đầu lại nhìn chằm chằm họ bằng ánh mắt xa xăm, khiến hai người hoàn toàn biến sắc.
Bịch!
Gã hòa thượng quỳ phịch xuống, dưới thân bốc lên mùi khai...
Đúng lúc này, một bóng người thình lình xuất hiện.
“Hai vị đêm khuya không mời mà đến, hình như không được lễ phép lắm nhỉ?”
Hiện tại, ông lão mặc áo bào đen đã như chim sợ cành cong.
Ông ta ngoảnh đầu lại thì thấy một người trẻ tuổi lộ ra nụ cười nhạt. Đương nhiên, người trẻ tuổi đó chính là Từ Huyền!
Nếu đổi thành lúc vừa đến, ông ta vốn không thèm để mắt tới thằng nhãi ranh này. Nhưng sau khi trông thấy cảnh tượng hoành tráng ban nãy, giờ đây ông ta nào dám xem thường Từ Huyền nữa. Trong lòng ông ta khẽ động, lập tức nghĩ ra một kế thoát thân.
“Từ đạo hữu, không đúng, Từ tiền bối... thật ra lão hủ đến đây hôm nay là muốn bái ngài làm thầy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận