Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 786 - Bạn học cũ? Nữ thần băng tuyết ngờ nghệch (2)

Tống Vũ Nguyên cà khịa: “Bác sĩ Từ, không phải cậu là một vị bác sĩ tâm lý rất lợi hại à?”
“Không bằng cậu đoán thử xem tôi tìm cậu có chuyện gì đi?”
Từ Huyền cười nhạt.
Tuy không tham gia nhóm lớp nhưng hắn cũng biết gần đây mọi người đang định họp mặt lớp cấp 2.
Đa số buổi họp mặt bạn học sau khi tốt nghiệp nhiều năm đều vì có người nào đó trong lớp đột nhiên phát đạt, thành công trong cuộc sống, muốn ra vẻ một chút.
Hoặc đang có nhu cầu nghiệp vụ, muốn “kiếm khách” nên mới tổ chức họp lớp.
Lần này, chủ yếu là loại trước.
Là một nam sinh không đáng chú ý trong lớp lúc trước tổ chức.
Vừa hay, rất nhiều người muốn gặp mặt vị streamer nổi tiếng trên mạng “Từ Huyền” này. Thế là họ khuyến khích Tống Vũ Nguyên gọi cho Từ Huyền.
Đương nhiên, Từ Huyền không hề hứng thú với loại chuyện này.
Hắn nói thẳng: “Tôi không tham gia buổi họp mặt của mọi người được.”
Tống Vũ Nguyên hai mắt sáng rỡ: “Không hổ là bác sĩ Từ, thật sự lợi hại nha! Vừa đoán đã trúng phóc!”
Cô cười hì hì nói: “Ầy, đi đi mà, Từ thần bây giờ là hot streamer rồi.”
“Cậu mà đi, vừa hay cho tôi dính chút ánh hào quang sáng chói luôn.”
“Tôi nói với đồng nghiệp tôi là bạn chung lớp cấp 2 với bác sĩ Từ cậu, mấy người họ không ai tin.”
“Nếu cậu đi, tôi có thể chụp ảnh với cậu rồi đăng lên vòng bạn bè làm họ sốc hàng hết.”
Từ Huyền nhịn không được bật cười.
Hắn lắc đầu cười: “Tôi sẽ không đi đâu.”
“Hơn nữa... Không chỉ tôi, tôi đề nghị cậu cũng đừng đi...”
“Nếu không, đến lúc đó có lẽ cậu sẽ hối hận...”
Tống Vũ Nguyên lập tức sửng sốt: “Sao cậu nói vậy?”
Từ Huyền cười nhạt: “Cậu xác định muốn hỏi?”
“Hẳn là cậu biết rõ quy củ của tôi.”
“Hỏi tỉ mỉ là phải thu phí.”
“Vì tôi nể mặt cậu là bạn học cũ nên mới muốn thu tiền cậu. Không trả tiền là chuyện xấu với cậu...”
Tống Vũ Nguyên tức tốc cảm thấy đau bao tử.
Một tháng lương của cô còn chưa tới một vạn.
Bỏ ra số tiền này để đường đường chính chính hỏi Từ Huyền chuyện lớn nào đó còn có thể chấp nhận được. Loại chuyện này, vẫn là thôi đi...
Tống Vũ Nguyên thở dài: “Không hỏi, không hỏi nữa.”
“Bỏ đi, vậy tôi cũng không đi luôn...”
“Nhưng mà Từ thần, tôi có chuyện muốn nhờ cậu hỗ trợ...”
Từ Huyền gật đầu: “Cậu nói đi.”
Tống Vũ Nguyên nói: “Chuyện là vầy. Bây giờ tôi đang làm giáo viên.”
“Gần đây có phụ huynh của một cậu học sinh nói với tôi là dạo này ở nhà, con họ có những biểu hiện rất kỳ quặc.”
“Có vẻ không được bình thường lắm.”
“Giống như bị ma ám vậy!”
Tống Vũ Nguyên chần chờ nói: “Tôi xem cậu livestream lâu vậy rồi, cũng biết trên thế giới này có rất nhiều thứ thần thần quỷ quỷ, không thể giải thích bằng khoa học...”
“Từ thần, cậu có thể xem cho học sinh này giúp tôi được không?”
“Coi như giúp tôi một chuyện, nhé?”
Từ Huyền nghe vậy, sắc mặt không khỏi trở nên vi diệu.
Hắn gật đầu nói: “Được chứ.”
“Vừa lúc giờ đang rảnh, lát nữa tôi đến chỗ cậu.”
Tống Vũ Nguyên đáp: “Được. Hôm nay là cuối tuần, tôi không cần đến trường, lát nữa tôi đi cùng cậu.”
“Cậu đợi chút, tôi sửa soạn cái đã.”
Từ Huyền lắc đầu cười: “Được, vậy cậu nhanh lên đấy.”
Không lâu sau.
Từ Huyền ra khỏi phòng tư vấn, đi đến điểm hẹn với Tống Vũ Nguyên.
Một cô gái trẻ mặc trang phục chỉnh tề, trang điểm nhẹ đã lái xe đến chờ sẵn ở đây. Tống Vũ Nguyên nhìn thấy Từ Huyền, hai mắt lập tức bừng sáng.
Cô cười hì hì chào hỏi Từ Huyền: “Woa, bạn học cũ, cậu còn đẹp trai hơn trên livestream nữa nha~”
“Nếu không phải năm đó tôi tỏ tình nhưng lại bị từ chối, biết cậu chướng mắt tôi thì sợ là bây giờ tôi sẽ không nhịn nổi, muốn theo đuổi cậu...”
“Đi thôi, chúng ta lên xe nào.”
Từ Huyền cười nhẹ, cũng không nói nhảm mà ngồi lên xe. Rất nhanh, ô tô đã chạy đến một khu dân cư nhỏ.
Từ Huyền nhìn thoáng qua bố cục của khu nhà này. Tuy đây là khu nhà cũ nhưng rất sáng sủa, điều kiện ánh sáng khá tốt.
Từ Huyền đi theo Tống Vũ Nguyên đến một căn nhà có sân ở tầng một.
Tống Vũ Nguyên bước lên gõ vào cửa sắt trước sân.
“Chào phụ huynh em Vương Tiểu Lâu, cháu là giáo viên Tống, có ai ở nhà không?”
Không bao lâu, một ông lão hơn 80 tuổi đi ra từ bên trong.
Sau khi ông nhìn thấy Tống Vũ Nguyên thì vội vàng nói: “Cô Tống, sao lại phiền cô đích thân đến rồi?”
Tống Vũ Nguyên cười ha hả đáp: “Không phiền đâu ạ.”
“Vị này là chuyên gia cháu mời đến xem xét bệnh tình của cháu trai ngài, cũng là bạn học cũ của cháu.”
“Anh là chuyên gia trong lĩnh vực tâm lý học.”
Ông lão trông thấy hắn, hai mắt tỏa sáng: “Ngài là... bác sĩ Từ.”
“Mau vào, mau vào.”
“Bác sĩ Từ, lát nữa ngài có thể ký tên cho tôi không?”
Tống Vũ Nguyên không nhịn được cười phá lên.
Xem ra, người bạn học cũ này còn có tiếng tăm hơn cả tưởng tượng của mình!
Từ Huyền cũng bật cười. Không có gì không được cả, hắn gật đầu nói: “Có thể.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận