Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 420 - Ơ đệch, đây thật sự là lão tổ tông của tôi hả? (1)

Chú cảnh sát bây giờ đều dũng mãnh như thế à?
Số 9 chần chờ hỏi: “Cục cảnh sát nào thế?”
“Bây giờ có còn đang ở đó không?”
Từ Huyền lắc đầu: “Đã đi mất rồi.”
“Cảnh sát cho rằng xác nữ đó là cô nhi, chuẩn bị đưa đến cô nhi viện rồi.”
“Sau đó đã bị người nhận nuôi.”
Số 9 và Vương Tùng nghe mà ngẩn người.
Trong lòng bọn họ giống như có mười ngàn từ đệch mợ cuồn cuộn băng qua trước mặt.
Tuy bộ xác nữ kia nhìn trẻ tuổi không sai.
Biểu hiện cũng không khác với người thật là bao.
Thế nhưng phong cách này cũng kỳ quái quá đi…
Tống Sở Sở ở bên cạnh, cũng là nghe mà sắc mặt cổ quái. Sao cốt truyện này nghe quen tai vậy ta...
Số 9 cau mày nói: “Bác sĩ Từ, anh có thể cho tôi biết địa chỉ của gia đình đã nhận nuôi không?”
“Để cho thứ đấy ở bên ngoài quá nguy hiểm...”
“Nhỡ đâu một ngày nào đó nó phát hung tính, rất có thể sẽ tạo thành sự cố nghiêm trọng!”
Đúng lúc này.
Một giọng nói nhè nhẹ vang lên.
“Sư phụ.”
Số 9 và Vương Tùng nghe thấy giọng nói này đều là sửng sốt. Bác sĩ Từ, thế mà lại thu đệ tử rồi à?
Hai người bọn họ đồng thời quay đầu.
Thì nhìn thấy một cô gái nhỏ ăn mặc rất xinh đẹp, vẻ mặt u mê cầm điện thoại di động đi tới.
“Sư phụ, thứ này không sáng lên nữa.”
Lúc đầu hai người này còn rất tò mò và thấy thú vị.
Bác sĩ Từ thế mà lại nhận một cô gái nhỏ làm đệ tử. Nhưng mà.
Sau khi hai người bọn họ nhìn thấy mặt mũi của cô gái nhỏ ấy thì sắc mặt hoàn toàn thay đổi trong nháy mắt!
Số 9 duỗi ngón tay ra, run rẩy chỉ vào cô gái nhỏ, giọng nói cũng run rẩy theo: “Bác sĩ Từ, cổ cổ... cổ…”
Từ Huyền mỉm cười gật đầu: “Giới thiệu cho mọi người một chút, đây là đệ tử mà tôi mới nhận, Tử Nam.”
“Đúng rồi, cái tên này không phải do tôi đặt cho cô bé đâu, sau khi hai người trở về có thể ghi vào trong hồ sơ.”
Nghe nói như thế.
Hai người kia đều hạn hán hết lời. Hay lắm!
Nói nửa ngày, hóa ra Từ Huyền đang trêu chọc bọn họ à. Lúc này người đứng hình nhất phải kể đến Tống Sở Sở. Vẻ mặt đờ đẫn nhìn cô gái nhỏ.
Sư sư… sư phụ của cô, lại là một thi thể từ hai ngàn năm trước ư.
Vẻ mặt Số 9 u oán nói: “Bác sĩ Từ, nếu như anh đã biết thì nói sớm đi chứ.”
Nếu như xác nữ ở chỗ của Từ Huyền, lại bị bắt làm đệ tử.
Vậy đương nhiên bọn họ không cần phải lo lắng sẽ tạo thành tai hoạ nữa.
Số 9 bất đắc dĩ cười: “Nếu đã như vậy thì bác sĩ Từ, chúng tôi sẽ không quấy rầy thêm.”
Tuy nhiệm vụ của anh là mang xác nữ ấy trở về Cục quản lý linh dị.
Có điều nếu cô bé đã có Từ Huyền bảo bọc thì đương nhiên không cần phải nhắc lại suy nghĩ ấy nữa.
Trong hồ sơ nội bộ Cục quản lý linh dị bọn họ, Từ Huyền thuộc về số ít mấy ngườicấp “Thiên tai”. Chỉ cần có dính líu đến nhiệm vụ ở cấp bậc này thì tự động có “quyền đặc xá”.
Trở về báo cáo một phen, cũng không tính là anh không hoàn thành nhiệm vụ.
Từ Huyền mỉm cười nói: “Trở về rồi, nhớ kỹ phải đưa thù lao cho tôi.”
Số 9 mặt xụ đi.
Thù lao này, tương đương với cho không luôn rồi...
Anh bất đắc dĩ gật đầu nói: “Yên tâm đi bác sĩ Từ, tôi sẽ không quên đâu.”
Sau khi Số 9 rời đi, Vương Tùng lại không đi cùng với anh.
Ông lão râu bạc ấy nhìn Từ Huyền với ánh mắt u oán không gì sánh được, như thể đang nhìn một kẻ phụ tình.
“Bác sĩ Từ, trước đó không phải ngài nói với tôi, nơi này không thu người trên 35 tuổi trở lên à?”
“Cô gái này cũng đã hơn 2000 tuổi rồi, mà ngài vẫn có thể nhận làm đệ tử.”
“So với với cô ấy, lão hủ vẫn chỉ là một người trẻ hơn 100 tuổi mà thôi...”
Từ Huyền thở dài.
“Không phải là ông muốn tôi nói cho ông biết.”
“Tôi cảm thấy thiên phú của ông tương đối thấp, không muốn nhận ông thì ông mới vui vẻ hả?”
Vương Tùng cảm thấy, trong lòng của mình giống như bị đâm một đao.
Sau khi ông lão ấy rời khỏi đây rồi, phòng cố vấn khôi phục sự im ắng.
Từ Huyền nhìn Tống Sở Sở, nhướng mày: “Đứng ngẩn ra đó làm gì.”
“Không phải sư phụ cô nói, di động hết pin không xem phim hoạt hình được à .”
“Còn không qua dạy cô bé đi.”
“À à... ừm.”
Lúc này Tống Sở Sở mới phản ứng lại. Cô cầm cục sạc đến và cắm vào điện thoại.
Rất nhanh, di động khởi động lại.
Loa điện thoại phát ra một giọng nói của bé trai hơi trầm thấp và có phần bập bẹ: “Chị ơi, chị thích mặc nội y có Siêu nhân Action à?”
Tống Sở Sở cũng không có chú ý đến điện thoại đang phát cái gì.
Ánh mắt của cô vẫn luôn không nhịn được liếc nhìn Tử Nam.
Nhìn kiểu gì cũng thấy chẳng hề khác một con người sống sờ sờ một chút nào... Tống Sở Sở rốt cuộc không nhịn được hỏi: “Ông chủ, sư phụ tôi...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận