Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 690 - Ngay cả Anh Hoa sống cũng giết thì mấy con ma có tính là gì? (1)

Bên trong bình sứ rõ ràng là một đống xương cốt! Hơn nữa còn là xương người!
"Đù!"
Vương Tinh Vũ trực tiếp bị dọa cho choáng váng: "Đó là thứ gì vậy?"
"Sao trong sân nhà chúng tôi lại có thứ này?"
Giọng nói của Từ Huyền vang lên ở bên trong điện thoại: "Vị trí căn biệt thự này của mọi người hơi đặc thù."
"Hơn tám mươi năm trước, vừa hay là một ngôi chùa."
"Lúc đó là thời kỳ chiến tranh, người chết gì đó quả thực là có ở khắp nơi."
"Tâm địa của hòa thượng trong chùa tương đối lương thiện."
"Tự thu hài cốt không ai nhận trên chiến trường, đựng vào trong bình sứ chôn xuống dưới đất."
"Đồng thời mỗi ngày đều tụng kinh siêu độ."
"Bởi vì trong mắt những hòa thượng đó, chúng sinh vạn vật thiên địa đều là bình đẳng."
"Cho nên trong những thi thể này, ngoại trừ con dân trong nước, còn có người của quốc gia khác..."
Lúc Từ Huyền nói đến đây, trong giọng nói còn mang theo lạnh lẽo.
Tuy không nói rõ nhưng mọi người ở đây lại nghe hiểu.
Hơn tám mươi năm trước là lúc nào, khi đó người đến Long quốc làm gì, đương nhiên không cần phải nói nhiều. Nghĩ sơ qua cũng đã hiểu.
Người nhà này và Tống Sở Sở đều nhíu mày.
Tuy trên một ý nghĩa nào đó, những hòa thượng này quả thật là đang làm việc tốt. Nhưng trong lòng bọn họ lại có chút khó chịu một cách khó hiểu.
Tống Sở Sở mở miệng dò hỏi: "Ông chủ, sau đó thì sao?"
Hình như cô có thể nghe ra lời châm chọc như có như không từ trong giọng nói của Từ Huyền: "Sau đó mấy hòa thượng đó đã cứu một quan quân nước Anh Hoa bị thương nặng."
"Đồng thời nuôi dưỡng trong chùa."
"Sau khi quan quân của nước Anh Hoa khỏe lên, đã dẫn theo binh sĩ qua đây, vì trả thù mà giết hết dân chúng Long quốc xung quanh."
"Nhưng gã lại không giết mấy hòa thượng trong ngôi chùa đó."
“Chỉ là, sau đó lúc quân đội của Long quốc đánh nhau với bộ đội của quan quân nước Anh Hoa, ngôi chùa này cũng bị lửa đạn lan đến.”
"Đám hòa thượng đó cũng chết hết..."
Sau khi nghe Từ Huyền thuật lại, trong lòng của đám người nơi này, cũng hiện lên một chữ. Đáng!
Hai mắt của ông già ở bên trong căn nhà này thì đỏ bừng, biểu cảm dữ tợn. Hình như vẫn còn chìm đắm trong câu chuyện xưa Từ Huyền vừa mới kể.
Sau khi ông bình tĩnh lại thì cắn răng nói: "Một đám lừa trọc!"
"Niệm kinh niệm đại nghĩa quốc gia vào trong bụng chó hết rồi!"
"Đúng là chết rất hay!"
Trong lòng của Tống Sở Sở cũng cảm khái.
Khó trách luôn có câu nói, đánh trận thì giết thánh mẫu trước.
Lời này đúng là không sai chút nào...
Hiện tại cô cũng hiểu, khó trách cô cảm thấy căn nhà này có một chụm sát khí ngưng kết không tan. Thì ra là nguyên nhân này...
Hiện tại người nhà này nghe Từ Huyền nói như vậy, cũng đoán ra chân tướng.
Vương Tinh Vũ cầm Ultraman dựng thẳng trước người, suy đoán nói: "Bác sĩ Từ, vậy con ma của nhà bọn tôi không lẽ là người trong đám khốn nạn nước Anh Hoa mấy chục năm trước đó chứ?"
Từ Huyền cười nhạt: "Đúng là nước Anh Hoa."
"Các người có thể tra, có lẽ có thể phát hiện nơi này, mấy chục năm qua luôn có tin đồn có mấy chuyện ma quái."
"Ban đầu lúc xây dựng biệt thự có hai công nhân đã chết."
"Sau đó người khai phá căn biệt thự này đã lén nhét bao lì xì đè nén chuyện này xuống."
Mấy câu nói của hắn hoàn toàn dọa cho người nhà này đờ ra.
Trên người còn mang theo hàn ý. Tròng mắt của Vương Tinh Vũ chuyển động, đột nhiên phát hiện trong lời nói của Từ Huyền có lỗ hổng.
"Đợi đã bác sĩ Từ."
“Nhà bọn tôi ở đây cũng đã mấy năm, đến bây giờ vẫn chưa xảy ra chuyện gì mà.”
Từ Huyền có ý vị sâu xa nói: “Đến hiện tại, nhà các người vẫn chưa xảy ra chuyện.”
"Đó là bởi vì trước đây, ông cố em vẫn còn sống!"
Lời này khiến mọi người ở đây đều ngây ra.
Vương Tinh Vũ trừng to mắt nói: "Bác sĩ Từ, lẽ nào những con ma đó là do ông cố..."
Từ Huyền thản nhiên gật đầu: "Em đoán không sai."
"Loại ác quỷ của nước Anh Hoa, đổi thành người khác có lẽ sẽ sợ."
"Nhưng trưởng bối này của các người vốn trải qua huyết tanh mưa máu trong năm tháng chiến tranh."
"Hơn nữa năm đó còn là đội đại đao."
"Chiến hữu khác chỉ cầm thương giết người."
“Ông cố em và đồng đội khác một tay cầm thương, một tay cầm đại đao, chuyên đánh loại hung tàn nhất có khoảng cách gần trong cuộc chiến!”
"Quỷ tử nước Anh Hoa mà bọn họ chém đều không dưới hai con số!"
"Thấy chuyện sống sống chết chết như cơm bữa."
“Ngay cả tiểu quỷ sống của nước Anh Hoa, ông ấy đều không sợ, huống hồ là con ma đã chết đi này?”
"Năm đó, ông ấy đã giết rất nhiều người, tuy bây giờ đã lớn tuổi, nhưng trên người vẫn có luồng huyết khí chiến tranh tẩy luyện qua!"
"Người sợ quỷ, nhưng quỷ cũng sợ ác nhân."
"Mà ông cố của em, em đừng thấy ông ấy đã hơn trăm tuổi, đầu óc không còn minh mẫn."
"Đối với ma, ông ấy còn đáng sợ hơn cả ác nhân ác nhất!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận