Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 190 - Vốn định lấy thân báo đáp, thấy mặt lại từ bỏ (1)

“Hay lắm! Tôi cũng không biết nên mắng hay là nên khen cô ta nữa...”
“Vừa nữa một giọt nước đã chực chờ bên vành mắt rồi, sắp chảy xuống luôn rồi, kết quả lại cứng rắn rút về.”
“Bệnh hữu: Tôi rất xấu sao? Vậy tôi đi nhá?”
[Bán Sỉ Quả Lê] cười bất đắc dĩ: “Bác sĩ Từ nói không sai một chút nào.”
“Sau đó tôi ngẫm lại, đúng là cũng không nên làm lỡ người ta như vậy được.”
“Nhưng mà lúc đó, tôi thật sự khó chịu lắm luôn!”
“Khó chịu như là bị xé nát tim phổi vậy ấy!”
“Dù sao hồi đó tôi chỉ là một chàng trai hơn hai mươi tuổi, lại vừa bị hủy dung, trong lòng bị đả kích một ít.”
“Trong lòng tôi lúc đó, cô ấy chính là liều thuốc chữa lành tâm hồn tổn thương của tôi.”
“Chỉ là không nghĩ tới...”
[Bán Sỉ Quả Lê] thở dài: “Không nghĩ tới, thuốc này lại có độc!”
Đông đảo bạn xem live trong phòng live thành công bị anh chọc cười.
Lại còn thuốc có độc nữa hả?
Từ Huyền mỉm cười nói: “Bệnh hữu, có một việc không biết anh có còn nhớ hay không được.”
“Lúc đó khi anh cứu ra người nhà này, vẫn còn thuận tiện cứu luôn một con mèo nhà bọn họ nuôi nữa.”
[Bán Sỉ Quả Lê] suy tư một chút, cau mày nói: “Hình như là có chuyện như thế.”
“Là một con mèo lông ngắn màu trắng đúng không?”
“Lúc đó tôi vừa hay nhìn thấy nó té xỉu ở góc tường trông đáng thương cực kỳ, cũng không suy nghĩ nhiều, tiện tay mang con mèo đó ra ngoài luôn.”
“Trong khoảng thời gian tôi và bạn gái trước còn quen nhau lúc trước, tôi còn hay chơi với con mèo đó nữa đấy.”
“Nó còn rất dính tôi, bình thường hay cọ ống quần của tôi.”
“Có điều bác sĩ Từ, tôi vẫn không rõ ràng cho lắm.”
“Chuyện xảy ra nhiều năm trước như vậy có liên quan gì đến cô gái muốn gả cho tôi bây giờ ư?”
Từ Huyền mỉm cười: “Có quan hệ rất lớn đó.”
“Con mèo này, sau khi được anh cứu ra thì vô cùng cảm kích anh.”
“Nó lại sống thêm ba năm trong nhà của cô gái kia, cuối cùng chết tại nhà.”
“Mà mười tháng sau đó.”
“Cô gái muốn gả cho anh bây giờ ra đời.”
“Về phần vì sao cô gái này lại muốn báo ơn gả cho anh...”
“Anh tự mình nghĩ đi.”
Từ Huyền nói đến đây thì dừng lại không nói gì nữa. Hắn đã ám chỉ quá rõ ràng luôn rồi.
Vô số bạn xem live trong phòng live đều lập tức hiểu ra.
Rất nhiều bạn xem live cũ xem qua nhiều chuyện trong phòng live của Từ Huyền như vậy, họ đã chuẩn bị sẵn nỗi lòng với mấy chuyện thần quỷ gì đó rồi.
“Vãi beep! Phong cách đột biến luôn này!”
“Chơi liêu trai với tôi đúng không?”
“Hay lắm! Qua một hôm được ngay sự ưu ái của hai cô gái, chuyến này không lỗ rồi!”
“Việc chủ nhân không hoàn thành, hãy để nó tiếp tục hoàn thành!”
[Bán Sỉ Quả Lê] cũng là nghe choáng váng.
“Bác sĩ Từ, ý của anh là... cô ấy là một con mèo ư?”
Từ Huyền mỉm cười lắc đầu: “Tôi cũng không nói lời này nhé.”
“Bây giờ người ta là con gái đích thực đấy nhé.”
“A, bác sĩ Từ, tôi hiểu rồi!”
Trong lúc nhất thời đầu óc của [Bán Sỉ Quả Lê] cũng hơi đờ ra.
Sau khi phục hồi tinh thần lại, trên mặt anh lập tức lộ ra vẻ phức tạp vừa mừng rỡ lại thấp thỏm.
“Nói như vậy... nếu như tôi tiếp nhận cô ấy, sau này có phải là... tôi sẽ có bà xã không?”
Từ Huyền mỉm cười lắc đầu: “Phải, cũng không phải.”
[Bán Sỉ Quả Lê] nhất thời căng thẳng: “Bác sĩ Từ, sao anh lại nói thế?”
Nói thật ấy.
Trở thành kẻ độc thân nhiều năm như vậy, anh thật sự có chút khát vọng sẽ có được một cô vợ, dáng vẻ như thế nào cũng không sao cả.
Chủ yếu là sống một mình nhiều năm như vậy rất cô đơn, anh muốn có người làm bạn với mình.
Chỉ là anh vốn rất tự có nhận thức về dung mạo của mình, sau khi xem mắt thất bại vài lần, anh cũng triệt để thất vọng, lười đi tìm tiếp.
Bây giờ có cơ hội này, anh đúng là rất kích động.
Từ Huyền nói: “Tuy cô gái này lấy tâm tư báo ân nên muốn gả cho anh.”
“Nếu như anh đồng ý, cô ấy cũng đúng là sẽ kết hôn với anh.”
“Thế nhưng sau khi một khoảng thời gian trôi qua, cô ấy sẽ phát hiện ra mình đúng là không chịu nổi dáng vẻ của anh được.”
“Cuối cùng cô ấy sẽ để lại cho anh một khoản tiền không nhỏ và ly hôn với anh.”
“Gì cơ?”
[Bán Sỉ Quả Lê] nghe thế thì triệt để trợn tròn mắt. Vô số bạn xem live trong phòng live cũng ngây dại.
“A, này này này... tôi thật sự không biết nên nói cái gì nữa.”
“Tôi đã tuyệt vọng đối với cái thế giới xem mặt này rồi!”
“Lẽ nào ông trời thực sự đối xử tàn nhẫn với những người trông hơi xấu xí như vậy sao, một con đường sống cũng không cho à?”
“Báo ân trong câu chuyện, nấu cơm giặt quần áo làm vợ cho anh, còn báo ân trong hiện thực thì, vừa thấy dung mạo anh xấu xí, lẻn đi luôn...”
“Liêu trai chủ nghĩa hiện thực gì thế này.”
“Mau chóng chạy đến nhà vệ sinh soi gương, thở phào một hơi.”
“Bắt đầu tưởng là câu chuyện tình yêu, sau đó lại tưởng là câu chuyện liêu trai, cuối cùng phát hiện câu chuyện cái rắm ấy! Toàn bộ con mịa nó đều là hiện thực cả!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận